Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỷ Nhu chợt đưa tay ra... chạm vào khuôn mặt của Lôi Tuấn, nước mắt của bà lập tức tràn ra khỏi hốc mắt.
Bờ môi của bà run rẩy, nhưng không thể nói ra được chữ nào...
Bách Lý Phong cũng khó có thể che giấu được tâm tình kích động, không xác định hỏi: “ À... tiểu Tuấn à?”
Chàng trai đang đứng trước mặt bọn họ... cực kỳ giống với… Lôi Thiếu Triệt! Cũng giống với Kỷ Nhu... cậu ta tổng hợp ưu điểm của hai người bọn họ... Nếu tính thời gian, người này nhất định là Lôi Tuấn! Nhưng không biết cậu ta có dùng cái tên này không? Cậu ta có còn dùng cái tên này không?
Lôi Tuấn gật đầu: “Là con.”
Anh ta muốn gọi “Mẹ”, muốn gọi “Dì Phong “, nhưng lại không thể mở miệng được.
Nước mắt của Kỷ Nhu giống như đê vỡ, không ngừng chảy xuống...
Lôi Tuấn nhìn bà, cảm thấy cực kỳ đau lòng, anh ta đột nhiên đưa tay ra ôm lấy bà: “Mẹ... Thật xin lỗi, con trai tới trễ...”
“Hu hu hu...” Kỷ Nhu giàn dụa nước mắt. Bà vòng tay qua ôm lấy Lôi Tuấn, không ngờ rằng con trai của bà... đã lớn thế này rồi...
Bách Lý Phong giơ tay lên lau nước mắt, Lôi Tuấn cũng đưa tay ra ôm lấy bà: “Dì Phong, tiểu Đình cũng rất khỏe, con bé cũng rất nhớ mẹ.”
Bách Lý Phong giơ hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ ngón tay.
“Chúng ta đi thôi, về nhà con sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.” Lôi Tuấn mang Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ra khỏi núi. Kỷ Nhu còn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264204/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.