Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi lão gia nói xong, lại ngậm nước mắt cười, “Ông đã nói cả đời này ông trung can nghĩa đảm, xích huyết đan tâm! Sao con trai ông lại xấu số như vậy! Chắc chắn hai đứa nó còn sống! Bọn nó nhất định còn sống! Thiếu Triệt nhà ông cũng có người nối dõi!”
Lôi lão gia vừa buồn vừa cười, Lăng Vi cầm chai rượu lên rót rượu cho ông, “Ông nội, ngày mai tiểu Tuấn và tiểu Đình sẽ tới đây, đến lúc đó, ông cứ nhìn thật kỹ "Đại tôn tặc"(*) của ông...”
(*) Nôm na là đứa cháu ăn hại/ tinh ranh, ở đây mình lấy nguyên nghĩa hán việt, vì không thấy từ nào chuyền tải được rõ ý của từ này.
Lôi lão gia bật cười, chỉ tay về phía Lăng Vi, ý kia là: “Cái con nhóc này, cũng học con nhóc Niểu Niểu kia, trêu ghẹo ông.”
Rốt cuộc bầu không khí trên bàn cơm cũng dịu xuống. Diệp Đình đột nhiên nói: “Bọn cháu có thể vào phòng chú Triệt xem không?”
“Có thể, nhưng...” Lôi Thiếu Tu nói: “Trường Thiếu Triệt học cách nhà chúng ta hơi xa, vì vậy nó vẫn luôn ở căn nhà trong khu ngoại ô gần tường. Đồ đạc của nó cũng ở bên kia, nơi đó đều có người quét dọn định kỳ. Bây giờ quá muộn rồi, sáng sớm mai các cháu hẵng đi.”
“ Vâng!” Diệp Đình gật đầu, thầm nghĩ trong đầu, nói không chừng bọn họ còn có thể phát hiện ra đầu mối mới gì ở trong phòng chú nhỏ.
Lúc này, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang chạy tới từ Giang thành, hai người vừa chí chóe nhau, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264186/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.