Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Diệp Đình và Lăng Vi rời đi, Lôi Thiếu Tu liền lập tức gọi Lôi Niểu Niểu đến.
“Niểu Niều à, con và Thiên Mặc trò chuyện với nhau thế nào rồi?”
“…” Lôi Niểu Niểu kinh ngạc nói: “Ba, đây cũng đâu phải là phong cách của ba! Còn nữa… Thiên Mặc? Ba thân quen với người ta thế sao? Đột nhiên lại gọi thân mạt như vậy, ba hù con quá!”
Lôi Niểu Niểu sờ cánh tay mình, ấn lớp da gà mới nổi lên… Ba cô là một người siêu nghiêm túc, ngày nào cũng bày ra cái vẻ mặt poker face kia, nếu không phải tâm trạng vô cùng tốt thì sẽ không bao giờ gọi cô là Niểu Niều, mà sẽ gọi cả tên lẫn họ của cô ‘Lôi Niểu Niểu’! Giống như cô không phải con con ruột của ông ấy vậy.
Hôm nay làm sao thế này?
Bị trúng gió rồi sao…
Còn gọi Lý Thiên Mặc người ta là Thiên Mặc… cứ như anh ta chính là con ruột của ông ấy vậy…
Lôi Niểu Niểu cố ý giơ tay lên, đặt lên trán Lôi Thiếu Tu: “Con thử xem ba có lên cơn sốt không, ô này vẫn bình thường mà nhỉ…”
Lôi Thiếu Tu tức giận, đập cái tay Lôi Niểu Niểu rơi xuống: “Học ở đâu ra đấy? Càng học càng thấy phí! Ba đang hỏi con chuyện chính sự đấy!”
“Chuyện gì ạ?” Lôi Niểu Niểu bị ba cô đập vào tay đến là đau, sau đó liền nghe thấy ba cô tức giận hỏi: “Ba hỏi con, con và Lý Thiên Mặc nói chuyện với nhau ra sao rồi?”
“Cái gì mà nói chuyện ra sao chứ? Con và anh ta đã nói gì đâu…”
Lôi Thiếu Tu nóng nảy: “Vậy sao con lại không nói hả?”
Lôi Niểu Niểu không vui: “Con nói bằng cái gì được chứ? Người ta với con cũng đâu có quen biết nhau! Chị dâu con cho con dãy số điện thoại đó, a… vậy thì con phải gọi điện cho anh ta luôn hả? Thật ngu ngốc… Ba, ba chưa từng nghe qua câu: Tự dâng mình đến cửa không ai thèm lấy chưa? Dù gì con cũng là một đứa con gái, da mặt cũng đâu có dày được như vậy. Ba nghĩ kiểu gì thế? Thật sự cho rằng không ai thèm lấy con sao? Con nói với ba nhé… số người trong trường học theo đuổi con, xếp thành hàng dài dằng dặc kia kìa… bảo bọn họ đứng nắm tay nhau là có thể được đến năm vòng cầu luôn ấy!”
“Con cứ chém gió nữa đi…” Đứa nhỏ nói nhiều này ấy… không giống ông, cũng chẳng giống mẹ nó chút nào.
Lôi Thiếu Tu không nói lại cô, liền đi tìm Phương Di bàn bạc.
Phương Di cảm thấy kỳ lạ: “Niểu Niểu không muốn, ông còn ép con bé làm gì? Bây giờ Niểu Niểu cũng mới lớn? Phụ huynh của những nhà khác, ngăn lên cản xuống còn chẳng được, chỉ sợ đứa nhỏ của mình yêu đương lăng nhăng trong trường, tránh việc có thai trước khi kết hôn, vậy mà ông còn la nó…”
Lôi Thiếu Tu nói: “Niểu Niểu nhà chúng ta, đương nhiên tôi vẫn hiểu nó. Con bé rất hiểu chuyện, cái gì nên làm cái gì không nên nó đều biết hết. Đừng thấy bình thường con bé có vẻ tùy tùy tiện tiện, thế nhưng không bao giờ làm những chuyện sai trái.”
Phương Di gật đầu một cái, nói: “Vậy thì đúng rồi… Con bé Niểu Niểu này thật sự rất tốt. Tôi rất thích con bé. Tôi còn tưởng rằng, hai chúng ta kết hôn lần hai, chắc chắn sẽ bị con bé giở tính tình trẻ con giận dỗi, không nghĩ đến Niểu Niểu nhà ông lại tốt như vậy… không hề phản đối chúng ta…”
Lôi Thiếu Tu gật đầu… Ông và Phương Di tái hôn, cũng không phải ông đã quên người vợ trước của mình, chẳng qua chỉ là càng lớn tuổi càng cảm thấy tịch mịch…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.