Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nhưng… người nhà của ông ta nói ông ta đã qua đời rồi, mặc dù Diệp Đình không chịu tin tưởng, nhưng có những lúc chân tướng sự thật lại không thể bị ý chí của con người bác bỏ.
Cô muốn nói những thứ này với Diệp Khanh, nhưng lại không đành lòng…
Hiện giờ, tất cả đều không chắc chắn, trước tiên đừng nói gì với bà ấy cả, tránh việc bà ấy sẽ thấy bi thương một trận.
Lăng Vi suy nghĩ một chút, lôi sợi dây chuyền của Diệp Đình ra, cô hỏi Diệp Khanh: “Mẹ nhìn thử sợi dây chuyền này xem… mẹ có thấy ấn tượng gì không ạ?”
Diệp Khanh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào bụi hoa đỗ quyên kia, bà mơ màng… cho đến một lúc sau, mới từ từ chuyển tầm mắt của mình vào sợi dây chuyền.
Bà nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia, không chút biểu cảm, sau đó lại dời tầm mắt sang bụi cây đỗ quyên.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng đứng lên, bọn họ đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện. Lăng Vi nói: “Em còn tưởng rằng, đây là vật đính ước mà ông ấy tặng mẹ nữa… nhìn biểu cảm kia của mẹ, hình như không phải thế…”
Diệp Đình cũng cảm thấy kỳ quái, trước đó anh từng dự đoán… lúc mẹ anh nhìn thấy chiếc dây chuyền này, hẳn là phải có chút kích động mới đúng…
Lăng Vi đột nhiên nói: “Trí nhớ của mẹ, tất cả đều là từng đoạn phim nhỏ một… bây giờ bá ấy, có thể chính là tạm thời không nhớ ra được.”
“Cũng không loại trừ nguyên nhân này…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264138/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.