Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi kiên định nhìn anh.
Trong lòng Diệp Đình, thật ra cũng không quá muốn cho cô tham dự những chuyện này. Lăng Vi lại nói: “Người, trước khi chết, thật ra rất yếu ớt. Chúng ta càng dùng thủ đoạn cứng rắn buộc họ, họ càng mạnh mẽ đối kháng với chúng ta. Anh nhìn em, nếu như em không hỏi được, thì anh hãy đi hỏi.”
Lăng Vi thấy anh không muốn rời đi, liền đưa tay đẩy anh: “Chuyện ba mẹ em, dù sao cũng phải do chính em hỏi chứ.”
Nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Diệp Đình ôm lấy, dùng sức hôn lên trán cô, gật đầu: “Được, anh ở bên ngoài chờ em.”
Lăng Vi tức giận đi trở về trong phòng tối nhỏ, lúc này trong phòng tối đã bật đèn lên.
Lăng Vi ngồi trên ghế gỗ, lạnh lùng liếc nhìn Bảo La, Bảo La đã có chút mơ màng, đau đớn cùng vết thương làm cho ánh mắt ông càng là một mảnh mơ hồ, nhờ ánh đèn mờ mờ mới thấy một người phụ nữ ngồi trên cái ghế trước mặt ông.
Bây giờ Bảo La bị người ta đặt lên một tấm ván gỗ, ông nằm ở đó thống khổ kêu rên.
Lăng Vi ghét âm thanh này cũng ông, lạnh lùng hỏi: “Đời này ông có từng yêu ai chưa?”
Bảo La chợt sững sốt, nhịn đau cười lạnh.
Lăng Vi nói thay ông: “Cho tới bây giờ ông cũng không có yêu ai, ông cho rằng mình yêu Diệp Khanh sao? Căn bản là ông không có yêu, ông là ích kỷ! Ông phá hư gia đình mẹ, cướp đi con của mẹ! Ông đối xử tàn nhẫn với mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264085/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.