Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, buổi tối anh sẽ xâm nhập điện thoại em.
Đột nhiên Lăng vi nói: “Nếu anh dám xâm nhập điện thoại em, em sẽ không cho anh ăn cơm!”
Diệp Đình nhìn cô, nghiêng đầu: “Hừ.....”
“Ha ha ha....” Ai nha, dáng vẻ ngạo kiều này.... cái tiếng “Hừ” này, quá đáng yêu.... Lăng Vi cười sắp điên rồi: “Chạy chạy chạy, đi vòng quanh gần đây, em còn muốn ăn khoai ngọt lần trước đâu.”
Hai người nắm tay, đi vòng quanh gần đó, Diệp Đình dẫn cô đi đào khoai. Diệp Đình ngồi chồm hỗm dưới đất đào mấy củ khoai, đột nhiên ánh mắt anh căng thẳng.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, nhướng chân mày lên, nhìn bốn phía một vòng. Anh ném công cụ trong tay xuống từ từ đứng lên.
Lăng Vi ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sáng trưng nhìn rừng đào kia.
Diệp Đình nói: “Có vẻ anh nghe được tiếng gì đó....”
“Tiếng gì?” Lăng Vi cũng đứng lên, cô cẩn thận nghe, bên tai truyền đến tiếng chim hót thanh thúy nhỏ, còn có tiếng dòng nước chảy xiết, còn có tiếng gió lay động lá cây và tiếng hoa đào bay lả tả xuống.
Diệp Đình lại nói: “Anh nghe có người đang hát....”
Trên mặt Lăng Vi tràn đầy sợ hãi nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Anh đừng dọa em, em không nghe gì cả....” Cô nhìn sang tiểu tổ Ám Ảnh và bốn người Bạo Phong, bọn họ cũng lắc đầu, bày tỏ không nghe được tiếng hát nào cả.
Diệp Đình lại vô cùng chăm chú lắng nghe.
Lăng Vi nổi lên một tầng da gà, trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264076/chuong-1284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.