Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong tiếng đàn, anh ta nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười với mình, anh ta nhìn thấy con gái mình đang ê a tập nói.
Lăng Tiêu khóc không thành tiếng.
Lăng Vi nằm ở trong ngực Diệp Đình, Diệp Đình cảm giác được cô đang run rẩy, cảm nhận được nỗi buồn của cô, cảm giác được nước mắt của cô thấm ướt áo anh.
Anh ôm lấy cô thật chặt, vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô.
Lăng Tiêu trình diễn xong bản nhạc, cất đàn violon vào trong hộp, anh ta ôm hai hộp tro cốt, nói với Lăng Trí: “Con muốn mang bọn họ trở về an táng, sau này con có thể thường xuyên đến thăm bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Lăng Trí giơ tay lau sạch nước mắt đang vương trên đôi mắt già nua: “Được, mang con dâu và cháu gái nhỏ của cha về nhà.”
Tiểu Đông Ni kéo vạt áo của Lăng Tiêu, bé đầy mắt ủy khuất... Nhưng bé không biết nên diễn tả thế nào.
Lăng Tiêu ngồi xổm người xuống, hôn lên trên trán bé...
Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, không ai nói với ai câu gì, bọn họ rời khỏi quần đảo Avery, đưa Emily và Bella về nước. Bọn họ mua một mảnh đất ở một nghĩa trang công cộng, trong ngày tiết thanh minh đó, bọn họ mời bạn bè tới dự tang lễ, làm lễ hạ tang cho Emily và Bella. Tất cả mọi người đều lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Emily và Bella có thể yên nghỉ ở trên thiên đường...
Sau khi tang lễ kết thúc, Lăng Vi sợ Lăng Tiêu sẽ gặm nhấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263988/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.