Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình từ từ mở máy tính của anh và Lý Thiên Mặc ra.
Thấy kết quả giám định, Diệp Đình cười "hừ" một tiếng.
Lăng Vi nhìn màn hình, nhưng bên trong lại không viết gì.
Lăng Vi nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của Diệp Đình, thật chán mà: “Chồng à, sao anh không nóng nảy gì hết vậy?”
Diệp Đình cười hỏi cô: “Vội cái gì?”
Lăng Vi đập bàn, la vội: “Có em gái sinh đôi anh còn không kích động?”
Diệp Đình giữ tay cô lại, cười nói: “Kích động cái gì? Còn chưa chắc là thật.”
“Ơ?” Lăng Vi nhíu mày, nói: “Vậy báo cáo là giả? Hừ! Em đã bảo là giả rồi, hóa ra là giả thật.”
“...” Diệp Đình nén cười hỏi cô: “Em biết là giả sao? Giả chỗ nào?”
Lăng Vi nhếch miệng cười: “Em không nói cho anh đâu, dù sao em cũng biết là giả...”
Diệp Đình gõ trán cô: “Đồ heo ngốc! Em nhìn này,“ anh chỉ vào màn hình máy tính: “Dương Tình Minh viết ở đây là sinh đôi cùng trứng, nhưng sinh đôi cùng trứng thì khi thụ tinh chia làm hai phôi thai, nên giới tính giống nhau, hơn nữa, lớn lên nhất định cũng phải rất giống nhau.”
“Chỉ có thể là cùng giới tính?”
Diệp Đình gật đầu: “Chỉ có thể là cùng giới, không thể nào là một nam một nữ được, nếu quả thật là long phượng thai, thì chỉ có thể là sinh đôi khác trứng. Chuyện này người có chút thường thức cũng biết, nhưng tại sao Dương Tình Minh lại cố ý viết sai?”
“...” Lăng Vi làm mặt quỷ với anh: “Anh là đang nói em không có thường thức đó à...”
Cô nhéo bên hông Diệp Đình, Diệp Đình cười nắm lấy bàn tảy nhỏ bé đang lộn xộn của cô.
Lăng Vi phát giận xong, không trách được người này nửa điểm nóng nảy cũng không có.
Cô hầm hừ nói: “Chuyện này không thể trách em, kể từ khi mang thai hai bảo bối, trí thông minh của em như bị chó ăn rồi, càng ngày càng không tốt. Có khi muốn nói với anh, vừa xong câu trước, câu sau đã quên rồi...
(Đại Bảo, Nhị Bảo mất hứng, bọn con không ăn trí thông minh của mẹ, mẹ à, trước mặt ba mẹ đã từng có lúc nào thông mình?)
Diệp Đình nói: “Em đang mang thai long phượng, ngay cả điều này cũng không biết, thật đáng đánh.”
Lăng Vi mếu máo ôm cổ anh làm nũng: “Người ta sai rồi, hoàng thượng tha mạng...”
Diệp Đình hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Tha cho em, buổi tối lo làm ấm giường cho trẫm.”
“Phụt haha ---- nô tì tiếp chỉ.” Cô cười hì hì hôn lên mặt anh: “Chồng này, tại sao Dương Tình Minh lại muốn báo cáo như vậy nhỉ? Muốn lừa anh sao?”
Diệp Đình cười nói: “Lừa em còn được, lừa anh thì...”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhéo anh: “Anh đừng nói nữa! Em ghét anh! Bình thường em là một người rất thông minh đấy... Chỉ là không biết chuyện này thôi!”
Diệp Đình hôn lên mặt cô, đặt cằm vào vai cô, suy nghĩ nói: “Chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Anh cầm lấy bút bên cạnh máy tính, nhìn tờ giấy trắng, nói: “Dương Tình Minh này... biết rõ chúng ta chỉ cần nhìn là thấy kết quả này là giả, tại sao còn muốn làm ra một báo cáo như vậy? Kết quả giám định giả thế này cũng quá rõ ràng, cậu ta biết rõ anh có thể giải được mật khẩu máy tính mình...”
Ánh mắt Lăng Vi chợt sáng: “Báo cáo bị hủy, cấp trên viết gì chúng ta cũng không biết, em đoán cậu ta sẽ không đưa báo cáo giả cho tổ chức sát thủ xem đâu? Bọn họ không ngu ngốc đến thế...”
Cô nói xong, cũng tự nhận thức chính mình...
Diệp Đình nhìn cô cười, anh cười đến gió xuân lay động, Lăng Vi giận rồi!
Lăng Vi trừng mắt nhìn anh, nói: “Em còn tưởng rằng, trong máy tính cậu ta hẳn là sẽ gần sát chân tướng rồi, không nghĩ tới ở đây vẫn còn giả nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.