Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Kỳ Nhi cố ý hỏi: “Vinh tứ, anh nói heo không tệ? Nghĩa là anh cũng không tệ đúng chứ?”
Vinh Phỉ nói: “Không hề gì.”
An Kỳ Nhi trong nháy mắt tỉnh ngộ... Trong mắt Vinh Phỉ, cô và đầu heo chẳng có gì khác nhau, cô mà thích heo nữa thì có mà quá bát bình thường rồi.
Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với anh nữa!
Diệp Đình mang mật rắn và cỏ khô trong tay đi rửa sạch, Lăng Vi đi bên cạnh anh, nhe răng trợn mắt nói: “Mật này để làm gì nữa vậy? Bác sỹ chưa từng bảo...”
Vinh Phỉ đi theo phía sau nói: “Cho em ăn thì cứ ăn, đừng nói nhảm nữa!”
Diệp Đình cụng trán mình vào trán cô, an ủi: “Trước khi đến đây, anh đã nói chuyện với anh tư rồi, chỉ có mật đắng của rắn độc mới có thể trừ đi độc tính. Chung lão nói với anh cũng vì e em sợ nên chưa trực tiếp nói cho em biết.”
Lăng Vi cười, không thể không uống. Cô cảm nhận mùi vị... muốn ói quá, một mùi tanh nồng...
Vinh Phỉ đưa một tay đầu máu đến trước mặt Lăng Vi: “Em nhìn anh của em đây này, vì em mà... Thiếu chút đã làm thức ăn cho rắn rồi, em lại còn không uống? Như vậy lát thuốc cũng không có tác dụng gì!”
Lăng Vi nhìn máu tươi trên tay Vinh Phỉ, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên! Cô hít vào một hơi, nhắm mắt lại, nhét cỏ khô và mật đắng vào miệng, dứt khoát nuốt xuống.
Vật kia theo cổ cô trôi xuống, đắng đến mức khiến cô muốn ói ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263907/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.