Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
An Kỳ Nhi mặc dù đang cười nhưng biểu tình có phần mạnh mẽ.
Cô hất càm, nói: “Cỏ này rất đặc trưng, tôi gần đây cũng biết một ít.”
Cỏ này, hái xuống ngay lập tức sẽ khô héo từ từ, đặc biệt nó còn sợ âm thanh lớn. Diệp Lão Bản, ông muốn lái máy đào tới đào sao? Chỉ e máy đào còn chưa đến, nó đã bị héo khô vì tiếng ồn? Dĩ nhiên, mọi người cũng có thể tiếp tục đi chỗ khác tìm....Nhưng ở đâu...Độc tính cỏ này vốn đặc thù như vậy, cho nên, tìm được nó ở nơi khác, hoàn cảnh cũng không có gì thay đổi, tuyệt đối sẽ không có tình huống tốt hơn bây giờ. Xin hỏi Diệp Lão Bản...Anh nói nên chọn cách nào là tốt hơn?”
Lăng Vi nghe cô nói xong lời này, đột nhiên liền cười.
Cô mở chai nước suối đưa cho An Kỳ Nhi: “Lần đầu tiên nghe cô nói nhiều như vậy, khát nước chứ? Uống nước, thấm giọng ta nói tiếp.”
An Kỳ Nhi: “...”
Cô rất muốn hét lên: “Nói chuyện nghiêm túc được không? Phu nhân Lăng Vi! cô chuyển đề tài như vậy, rất hay sao?”
An Kỳ Nhi nhận lấy chai nước Lăng Vi đưa, trong lòng rất buồn rầu, nói chuyện với những người này, thật là mệt mỏi!
Từng cái, tâm tư ma quỷ quá nhiều!
Không cẩn thận, lsẽ chui vào cái bẫy đã được bố trí sẵn.
An Kỳ Nhi suy nghĩ một lúc, vì đánh vỡ sự bế tắc, cô nói: “Vậy chúng ta cùng nhường một bước...”
Cô suy nghĩ, nhìn Vinh Phỉ nói: “Anh Vinh Tứ, anh để cho tôi suy tính về điều kiện một chút. Thật ra thì...tôi cũng không có yêu cầu gì khác....Không phải là để cho tôi đổi điều kiện sao?”
Ánh mắt cô gian xảo, tươi cười như hoa nói với Vinh Phỉ: “Anh đảm bảo tôi năm mươi năm không chết, tôi giúp các anh đem cỏ kia về. Dĩ nhiên, nếu gặp biến chứng thì không có cách nào cứu vãn. Các anh chỉ cần bảo đảm tôi không bị Sát thủ giết chết là được.”
Vinh Phỉ cười nói: “ Cô ngược lại không hề ngốc...”
Yêu cầu này, so với vừa rồi không đơn giản.
An Kỳ Nhi nhún vai, ý kia là....Cần hay không tùy các anh.
Lăng Vi dứt khoát nói: “Không cần phải dài dòng, để cô ấy đi đi.”
An Kỳ Nhi nhìn Lăng Vi thật sâu. Cô cười cười ý vị xa xăm. Lăng Vi ngược lại thái độ hời hợt, không nói gì.
Thật ra bây giờ loại chuyện này, trừ dùng An Kỳ Nhi, cũng không có cách nào tốt hơn....Hơn nữa, cô biết anh Vinh Tứ không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì.
An Kỳ Nhi ngủ không yên giấc, gặp ác mộng, đó chỉ là cô tự hù dọa chính cô....anh Vinh tứ nói biết được cô đang toan tính những gì, đó chính là muốn hù dọa cô một chút...
Mới vừa rồi anh Vinh Tứ nói để cho An Kỳ Nhi thay đổi điều kiện, thật ra cũng vì ý này....anh căn bản không có điều kiện mà cô muốn, vốn tính cách kiêu ngạo như anh, làm sao biết cách cùng một người phụ nữ hư hư ảo ảo trao đổi điều kiện.
Lăng Vi lên tiếng, Diệp Đình cùng Vinh Phỉ đều gật đầu.
Vinh Phỉ nói: “Đi đi, không làm được, cũng không thể trách ở tôi.”
An Kỳ Nhi rất nhanh nói: “Trên đời này, An Kỳ Nhi tôi không có chuyện gì mà không làm được!”
Vinh Phỉ không độ lượng nhắc nhở cô: “Cô được thuê để giết Diệp Đình, cô không phải không làm được sao? Hiện tại cô ở đây, là vì cái gì? cô... quên nhanh như vậy à?”
An Kỳ Nhi giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Vinh Phỉ đáng ghét! Tôi hận anh! Không giết được Diệp Đình, đây là nỗi nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô! Anh còn nhằm ngay vào việc này mà nói!
Đáng ghét! Thật là đáng ghét! An Kỳ Nhi vừa lầm bầm vừa mặc đồ trang bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.