Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình nói: “Gọi đội bắt rắn chuyên nghiệp đến đây đi.”
Cửa hang rắn kia thật sự hung hiểm vạn phần! Không phải đội bắt rắn chuyên nghiệp thì ai dám động đến?
Lúc này, An Kỳ Nhi đột nhiên nói: “Không cần gọi đội bắt rắn, tôi có thể đi.”
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn cô ta. An Kỳ Nhi… từ sau khi cô ta theo đến rừng cây đều vẫn không chủ động nói với bọn họ câu nào. Ngoài tiểu Bạch và Vinh Phỉ là cô ta có thể nói một hai câu ra, thái độ của cô ta với những người khác lại vô cùng lãnh đạm.
Mà lúc này, cô ta chủ động nói chuyện, lại là muốn giúp môt tay vào hang ổ rắn hái độc khô thảo?!
Vinh Phỉ nhìn cô ta một lát nói: “Vẫn là nên tìm người chuyên nghiệp đến đây đi, chỗ đó không phải là địa phương chơi đùa được đâu. Đó là ổ rắn, bên trong toàn là rắn độc. Những con rắn độc kia, cô không chọc đến nó, nó chưa chắn đã cắn cô, nhưng nếu như cô đến tận cửa hang của nó chặn lại, đương nhiên nó sẽ bắt buộc phải quan tâm đến cô.”
An Kỳ Nhi vẫn kiên trì nói: “Tôi là vua của rừng rậm, trên thế giới này còn không có đội bắt rắn nào chuyên nghiệp hơn tôi được đâu. Không phải chỉ là rắn độc thôi sao? Có gì phải sợ? Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong ổ rắn, bọn chúng đánh hơi thấy mùi của tôi cũng phải đi đường vòng.”
Giọng điệu của cô ta cực kỳ bình tĩnh, thái độ kiên trì khó tả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263901/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.