Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch còn đang khóc, đột nhiên ngửi thấy cái túi nilon kia cũng đổi múi… một thứ mùi tanh tanh… “Quáo ~”, anh ta kêu một tiếng, sau đó ‘viu’ một tiếng, tiện tay vứt luôn cái túi ni lon đó xuống đất.
Lăng Vi ‘phì’: “Mọi người nhìn xem người như anh ta kìa! Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Kết giao bạn bè cũng không thể chọn loại người như vậy, biết không?”
Lăng Vi đi tới, nhặt chiếc túi ni lon lên, vứt vào túi đựng rác đeo bên người.
Cô nói với tiểu Bạch: “Chúng ta vào núi, không thể tạo ra thêm rác rưởi. Chồng tôi chưa dạy anh sao? Anh mà như vậy, lần sau sẽ không mang anh ra ngoài nữa!”
Tiểu Bạch trề môi: “Bình thường tôi vô cùng chú ý đấy nhé! Mới vừa rồi chỉ hơi kích động chút… nên quên mất.”
Đoàn người ‘bạo túc’, ai cũng gõ ‘cộc cộc’ trên đầu tiểu Bạch một cái…
“Làm việc đi!” Vinh Phỉ vỗ vỗ lên bả vai tiểu Bạch: “cậu đi thay đồ, bọn tôi chờ ở phía trước.”
Tiểu Bạch xấu hổ nhăn nhó: “Ở đây không có tấm che… tôi biết đổi như thế nào chứ?”
Lăng Vi nói: “Sương mù dày đặc như thế, còn cần cái gì ngăn với chả che? Cho dù anh có thay đồ ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thấy rõ đệ đệ nhà anh là tròn hay méo thế nào đâu!”
“Phụt ——”
“Khụ khụ ——”
Lôi Tuấn nói: “Chị dâu… chị đừng quá mạnh mẽ như thế, bọn em vẫn còn là trẻ nhỏ…”
Diệp Đình vươn tay ôm lấy Lăng Vi, kéo cô rời đi, Lôi Đình che mặt, tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263896/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.