Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lão Chung thấy vẻ mặt hớn hở của cô, lúng túng cười nói: “Cô đừng nóng vội... tôi còn chưa nói hết lời...”
Lăng Vi: “...”
Trong nháy mắt, lại không muốn nói chuyện với ông lão này! Thở mạnh—— chắc chắn nửa câu sau không phải là lời tốt lành gì!
Lão Chung nói: “Loại thảo dược này, rất đặc thù. Đặc biệt khó tìm thì không nói, còn... đặc biệt dễ bị khô héo...”
“Dễ bị khô héo?” Lăng Vi cau mày.
“Đúng...” Lão Chung gật đầu, nói đúng sự thật: “Loại thảo dược này gọi là cỏ khô độc, cũng gọi cỏ khô độc...” Lão tiên sinh viết một chữ “Độc” trong cô độc ở trên bàn, rồi lại viết một chữ “Độc” trong có độc (*).
(*) Chữ độc đầu tiên(獨) có nghĩa là cô độc, một mình. Còn chữ độc thứ hai (毒) có nghĩa là thuốc độc, độc hại.
Lăng Vi nhìn ông viết hai chữ này, gật đầu, bày tỏ nghe hiểu.
Ông lão lại nói tiếp: “Loại cỏ khô độc này có một đặc tính rất đặc biệt, một khi bị hái xuống, không tới nửa giờ sau, nó sẽ bị khô héo, không còn tý dược tính nào.”
“...” Lăng Vi nhíu chặt mày lại.
Suy nghĩ rồi lại hỏi lão tiên sinh: “Không trực tiếp hái xuống được, ngay cả đào cả cây lẫn đất lên cũng không được?”
Lão tiên sinh lắc đầu, “Vậy sao nó còn được gọi là cỏ khô độc( Độc trong nghĩa cô độc) nữa, nó sinh trưởng ở nơi cô độc, chỉ cần nơi nào có nó sinh trưởng, những loại hoa cỏ khác đều thể không sống nổi, bởi vì rễ của nó rất lớn, lại thải ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263848/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.