Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi đi tới, liếc bà: “Vị phu nhân này, bà nói gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Ách...” Mẹ của Trương Diệc Đình nghẹn lời, một chuỗi lời nói dài lúc nãy đã chuẩn bị nháy mắt bị nghẹn trở về.
Mẹ của Trương Diệc Đình lúng túng nở nụ cười: “Tôi nói.... Nhi già nhà chúng tôi đi hỗ trợ.... tìm ra thuốc giải giúp bạn tốt của cô.... Diệc Đình nhà chúng tôi.... vẫn còn ở.... nơi này của nhài.... ngài có thể.... hay không...” Bà nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói, vô cùng cẩn thận, từ lúc bắt đầu “cô” nháy mắt đã đổi thành “ngài”, đời này của bà vẫn chưa từng nói chuyện mà dùng chữ ngài này với ai cả, nhưng hôm nay trước khi tới, cả gia đình đã dạy bà nói.
Nói thật ra, mẹ của Trương Diệc Đình cũng hơi sợ Lăng Vi, bà vẫn luôn nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói chuyện, nếu sắc mặt của cô trầm xuống, bà sẽ không nói ra nửa chữ, nói lời cuối cùng xong, lại bị sợ đến không còn âm thanh.
Lăng Vi liếc mắt nhìn bà.
Trương mẹ nuốt nước miếng, dùng cùi chỏ dụng tay của chồng bà.
Ba của Trương Diệc Đình vô cùng biết điều, mặc dù chưa từng gặp loại tình cảnh lớn như vậy bao giờ, nhưng mà, dù sao cũng là đứng đầu một nhà, anh trầm ổn, vô cùng thành khẩn nhìn Lăng Vi chằm chằm nói: “Diệp phu nhân, Diệc Đình nhà chúng tôi mua người giết cô, là nó sai hoàn toàn! Nó làm ra chuyện sai lầm như vậy nên đưa vào tù bắn chết! Hôm nay, cho dù nó có chết, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263829/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.