Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trực thăng phi cơ hạ xuống ở một nơi đất bằng tại ngoại ô.
“Đây cũng quá sai rồi chứ?” Tiểu Bạch hơi sợ. Nơi này vô cùng hẻo lánh, có một khu biệt thự bên trái cách đó không xa. Còn dư lại chính là một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Trời, ngược lại cũng không tối lắm.
Lúc tiểu Bạch đang từ trên trực thăng phi cơ đi xuống, mắt mở ti hí nhìn khắp nơi: “Chuyên gia bảo vệ đã nói đâu? Sao lại không có ai cả?”
Tiểu Bạch vô cùng sợ chết, anh còn tương lai tốt đẹp phía trước! Nếu anh lại chết như vậy, gia sản lớn thế kia xem như là tiện nghi cho người khác rồi!
“Gào khóc” Cơn gió bắc nhỏ thổi anh chảy nước mắt nước mũi ròng ròng. anh mặc một chiếc áo choàng dài màu xám tro che kín người, trong đầu nhgi4 cảnh sát nằm vùng này cũng không dễ làm... Hơn nửa đêm không được ngủ, còn phải phập phồng lo sợ bị kẻ địch đuổi theo chạy khắp thế giới... anh giơ tay lên chà sát chóp mũi bị lạnh đến đông cứng.
Kiệt Sâm nhìn bộ dạng kia của anh thật là muốn cười. Nhưng lại phải kềm nén, Kiệt Sâm nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh, xin yên tâm đi. Người bảo vệ chúng ta ở trong bóng tối, sẽ không để cho chúng ta có nguy hiểm.”
“AAA, vậy thì đi mau đi, thừa dịp bây giờ trời còn tối... mau chóng đứng lên đi.” Bây giờ cũng đã là hơn ba giờ đêm rồi, hai mí mắt của tiểu Bạch đánh nhau liên tục, đầu cũng ngã trái ngã phải... Buổi tối hôm nay, thật là vừa mệt, vừa kích thích, làm cho anh đau đầu vô cùng...
tiểu Bạch dè dặt nhìn bốn phía: “Xe của chúng ta đâu?”
“Tới rồi!” Kiệt Sâm chỉ về phía trước: “Mau lên xe, chúng ta đến chỗ tiếp ứng gần đây nghỉ ngơi tạm.”
“Quá tốt! Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi!” Tiểu Bạch cảm động đến sắp khóc!
Một chiếc trực thăng phi cơ khác vẫn luôn đuổi theo không buông, cơ trướng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch, trực thăng phi cơ của Bạch tiên sinh ngừng lại ở ngoại ô, chúng tôi không dám đáp xuống, tôi sợ ở đó có mai phục.”
Vương Viinh Dự nói: “Phát tọa độ của bọn họ cho tôi.”
Cơ trưởng phong tỏa vị trí của tiểu Bạch, phát tọa độ tới.
Vương Vinh Diệu nhìn bản đồ, đột nhiên cười to: “Ha ha ha... Chỗ đậu thật tốt! Nơi này chính là nơi đào tạo chiến lực bí mật của chúng ta! Ngừng ở nơi này, bọn họ chẳng khác nào là tự tìm cái chết!”
Vương Vinh Diệu lập tức ra lệnh: “Nghe kỹ cho tôi, kẻ địch đã đến địa bàn của chúng ta, trực thăng phi cơ đừng đuổi theo nữa, canh gác mọi nơi trên mặt đất, lập tức bao vây tiểu Bạch! Nhất địnhphải lấy được con chip trong tay anh! Nếu là anh dám phản kháng, giết chết hay đánh tàn phế đều không cần phụ trách.”
Vương Vinh Dự ra lệnh, các nơi trên mặt đất lập tức lựa chọn hành động! Sắc trời bên ngoài mờ mờ, chính là thời điểm tốt để giết người cướp của!
Tiểu Bạch và Kiệt Sâm thấy xe của mình tới vội vàng lên xe chạy đi, ngay tại lúc này.... đột nhiên ---- mười mấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen từ bốn phái ập lại.
Nháy mắt những chiếc xe này đã bao vây tiểu Bạch và Kiệt Sâm. Hai người đứng giữa vòng tròn do mười mấy chei61c xe làm thành gió thổi cũng không lọt.
“Ca ca ---” Tất cả cửa xe đều mở ra, bên trong mỗi một chiếc xe đều có bốn người mặc âu phục đen, tổng cộng 12 chiếc, 48 người.
“Mẹ nó!” Tiểu Bạch mắng, hỏi Kiệt Sâm: “Đây là người của chúng ta sao?”
Kiệt Sâm nhíu mày hói: “Đương nhiên không phải, nhưng mà.... anh đừng lo lắng. Người của chúng ta đối phó với mấy chục người như vậy đều không thành vấn đề.”
Nói xong, liền nhìn thấy mấy chục bóng người chui ra từ chung quanh khu biệt thự: “Anhi xem, người của chúng ta tới. Đừng lên tiếng, để cho người của chúng ta đánh bất ngờ bọn họ!”
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, giết bọn họ không chừa manh giáp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.