Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nói: “Lòng hại người không thể có. Nhưng lòng phòng bị, không thể không. Tôi không muốn hại cô ta, nhưng mà, tôi không thể không đề phòng cô ta, nếu không người chết chính là tôi. Hôm nay, cô ta đã đụng vào họng súng của tôi, tôi cũng sẽ không cố ý ép cô ta đi chết. Lại nhìn xem bước kế tiếp cô ta tính làm gì. Nếu là trong lòng cô ta áy náy trả con chip lại cho tôi, tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống. Nếu cô ta thật sự cầm con chip của tôi đi bán, coi thường thành quả cho chính tôi sáng tác, coi thường công sức tôi và Long Diệc Hân, Trần tiên sinh bỏ ra, vậy tôi.... thật sẽ... chỉ có thể, thật có lỗi...”
Tiểu Tử nghe lời nói của Lăng Vi, câu nói sau cùng của cô cùng những từ vô cùng bất đắc dĩ: “Thật sẽ.... chỉ có thể.... trong lòng phu nhân vẫn rất hiền lành.
Người đàn bà kia không ép cô đến tuyệt cảnh cô cũng không muốn đưa người đàn bà kia vào chỗ chết!
Lăng Vi nói: “Hôm nay tôi còn cố ý nói xin lỗi cô ta, nói tôi trách lầm cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ thật cẩn thận... Rốt cuộc chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Sát Mã Đặc tiểu Khải vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Người đang làm, trời đang nhìn... thật là nhiều người, cho rằng mình làm chuyện xấu, là không ai biết.... Nhưng mà, chỉ có cô ta ngu xuẩn không biết, lúc cô ta làm chuyện xấu, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô ta.”
Tiểu tổ Bạo Phong ăn một bữa thật no, tiểu Tứ lập tức đi tìm tên bại gia tử mà Lăng Vi chỉ định.
Người mà Lăng Vi tìm.... chính là.... Nhị đương gia tiểu Bạch của “tập đoàn Lam Mị”
Mà lúc này, tiểu Bạch vẫn còn ở trong nhà của Diệp Đình ngắm hoa đâu, Diệp Đình và Vinh Tứ đang dựa vào sát thủ Angle đó mà câu cá lớn đâu. Làm sao có thể thả tiểu Bạch.
Lúc tiểu Tứ tìm được tiểu Bạch, tiểu Bạch căn bản là không biết bọn họ muốn làm gì.
Tiểu Tử dụ dỗ lừa gạt nói cho anh, chỉ cần đi làm một khoản giao dịch liền thả anh, còn nói vị trí mà Angle đang trốn cho anh.
Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, hơi lo lắng hỏi: “Các người không phải là... muốn cho tôi đi giao dịch... giả chứ... hoặc là ma túy gì đó?”
Tiểu Tứ cười nhạo anh: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu sẽ giống với cảnh sát nằm vùng vậy! Hiện trường giao dịch sẽ có rất nhiều cảnh sát mai phục ở đó. Cậu xem như là giúp cảnh sát bắt kẻ xấu, Không chỉ cậu không có việc gì mà còn lập công lớn đâu!”
Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ... có chút không tin.
Nhưng mà, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh cảnh sát bắt kẻ ác, cùng nhau vật lộn, bắn nhau, anh có chút nhiệt huyết sôi trào! Đột nhiên cảm thấy hưng phấn... là chuyện gì xảy ra? A a a....
anh chính là thanh niên nhiệt huyết như vậy ha ha...
Tiểu Tứ còn chưa khuyên bảo bao nhiêu tiểu Bạch đã động lòng, hơn nữa còn đồng ý... Trong lòng tiểu Tứ âm thầm phỉ nhổ, đây quả thật là một người bị bệnh ngu ngốc nghiêm trọng luôn.
Não tàn là một loại bệnh, phải trị!
Người anh em này, thật là không uổng với cái tên --- tiểu Bạch!
Tiểu Bạch hẹn thời gian với Lâm Kha, là hai giờ đêm.... anh cùng Lâm Kha gặp mặt. Vốn là Lâm Kha không muốn tự mình ra mặt, nhưng mà, con chip này quá quan trọng! Số tiền hai trăm triệu cô giao cho ai đều không cảm thấy yên tâm.
Cô mang mũ đen, đeo khẩu trang, kính mát lớn. Từ trên xuống dưới toàn một màu đen... hơn hai giờ đêm, trong một kho hàng trống rỗng mà Lâm Kha muốn, cô mang con chip tới....
...
Lăng Vi vẫn nhìn Lâm Kha chằm chằm, trong lòng vẫn luôn hy vọng cô ta có thể thay đổi ý định... Hy vọng cô ta không nên bàn con chip, dù là cô ta chỉ có một chút xíu lương tâm phát hiện....
Lăng Vi thật lòng không hy vọng nhìn thấy..... kết cục bi thảm của Lâm Kha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.