Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng nói một câu, tốt nhất nổ chết đi cho các người tìm, tìm cái rắm ấy.
Lúc này Lôi Đình đi tới cạnh Trần Thương, không hề khách khí hỏi: “Ông, anh tôi mang quà đi thăm ngài, vì sao ông cứ đóng cửa không gặp?”
Trần Thương trừng cô: “Vì sao tôi phải gặp cậu ta? Cậu ta là ai chứ? Tôi biết cậu ta là ai sao?”
Lôi Đình nổi giận: “Trần Tư Uyển là con gái của ngài đúng không? Dì ấy làm phóng viên chiến địa, là tôi và chồng tôi cứu dì ấy đấy. Trời ạ… đây là tin vật dì ấy để lại cho tôi.” Lôi Đình cởi vòng cổ Trần Tư Uyển để lại cho cô đưa cho Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử ghét bỏ nhìn cô một cái.
Lôi Đình cả giận: “Lão tiên sinh, ngài thật làm người ta thất vọng quá. Chúng ta học tiểu học đã biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của con gái ngài, Nếu ngài không cho chúng tôi vào cửa có phải còn không bằng học sinh tiểu học hay không?”
Gương mặt già của Trần Thương lạnh lùng hừ: “Các người cứu Trần Tư Uyển liên quan gì tới tôi? Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, mười mấy năm không về nhà, tôi còn cần đứa con gái này làm gì?”
Nói xong, đôi mắt vẩn đục trừng Lôi Đình hỏi: “Học sinh tiểu học còn biết: Phụ mẫu tại, bất viễndu;du tấthữuphương, biết là ý gì không? Chính là nói con cái phải ở bên cạnh phụng dưỡng cha mẹ, nếu phải đi xa cũng phải để cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263720/chuong-928.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.