Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi chiều, cả đoàn người đến thăm nhà Hạ Tiểu Hi.
Lăng Vi đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, mà vẫn phải cười to một trận.
Mẹ của Hạ Tiểu Hi đặc biệt hạnh phúc, cuối cùng cô con gái ngốc nhà mình đã gả đi được, lại còn gả cho một người đàn ông tốt nữa chứ.
Bà ấy thật sự đặc biệt đặc biệt hạnh phúc.
“Tiểu Vi cũng có bảo bảo rồi? Tiểu Đình cũng có bảo bảo rồi?”
Mẹ Hi nhìn Hạ Tiểu Hi, đầy chê trách nói: “Người ta đều đã có, còn con thì sao?”
Hạ Tiểu Hi chỉ về phía Lôi Tuấn: “Trách anh ấy trách anh ấy!”
Lôi Tuấn ôm vẻ mặt đau khổ, trong đầu nghĩ: cũng đâu phải là con không nóng vội... nhưng lúc con vừa mới cố gắng tạo đứa nhỏ lại bị đánh gãy... con biết tìm ai khóc đây?
Bảo bảo khổ ở trong lòng, nhưng bảo bảo không nói ra được...
Lôi Tuấn ủy khuất... Cầm ly trà lên, uống trà. Che giấu sự lúng túng của mình.
Mẹ Hi đột nhiên nói: “Không sao, không cần phải nóng nảy, cứ từ từ. Nếu có bệnh xấu gì, sớm phát hiện sớm chữa được.”
“Phốc ——” Lôi Tuấn đã chết, cần người đốt giấy.
...
Lôi Tuấn ho khan, ho khan mạnh đến nỗi phổi cũng muốn long ra. Cả đám người đều dùng sức gõ cho anh ta, đặc biệt là Lăng Vi: “Bốp bốp bốp” giống như đánh trống vậy.
Lôi Tuấn thầm nghĩ trong đầu, sau này có đắc tội ai cũng không thể đắc tội chị dâu mình, trừng mắt cũng trả, đặc biệt thù dai!
Vất vả lắm Lôi Tuấn mới tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263683/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.