Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi vừa mới cúp điện thoại, đã nhìn thấy nữ đầu bếp bưng một cái bát sứ đi vào...
Lăng Vi vô hình run rẩy.
Bởi vì, cách rất xa mà cô vẫn ngửi thấy được mùi... thuốc đắng... nồng nặc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, Diệp Đình rất đau lòng.
Bát nước thuốc này, không uống không được...
Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu chung một chỗ, cô không phải uống nước thuốc nữa. Diệp Đình đưa tay ôm lấy cô, vẫy tay bảo nữ đầu bếp bưng bát đi xuống.
Nhưng Lăng Vi đoạt bát lại, còn không chờ Diệp Đình phản ứng, cô đã uống hết toàn bộ nước thuốc...
Diệp Đình nhìn cô như nhìn nữ anh hùng.
Lăng Vi cắn răng chịu đựng khoát khoát tay: “Không sao không sao, uống quen sẽ không có cảm giác nữa.”
Lồng ngực của Diệp Đình nóng lên! Anh cầm lấy bát thuốc, uống nốt mấy giọt thuốc còn lại, anh muốn nếm thử xem vị đắng này thế nào.
“Mau ăn cái này vào!” Anh nhét vào miệng cô miếng mứt táo, Lăng Vi nhai mức táo, thật là đắng thật là đắng... Thuốc hôm nay uống còn khó uống hơn so với trước kia rất nhiều!
Này, có phải là do Diệp Đình đã đối xử với cô quá tốt, cuộc sống của hai người bọn họ quá ngọt ngào, ông trời cũng nhìn không được, nên muốn khiến cô tìm vị đắng từ nước thuốc này trở về hay không.
Không phải người xưa đã có câu: Ông trời, chưa từng bỏ qua cho ai.
Đời người chính là như vậy, có được tất có mất.
Tất cả đều vì đại bảo, nhị bảo...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263643/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.