Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoa Thiếu Kiền tức giận sắp chảy máu não rồi: “Em yêu anh ta như vậy, anh ta yêu em sao? Anh ta để ý em sao?”
Đột nhiên “Bốp” một tiếng, Lôi Đình hung hăng cho Hoa Thiếu Kiền một tát.
Hoa Thiếu Kiền trừng cô, Lôi Đình trừng lại: “Không cho phép anh nói chị dâu tôi, không cho phép anh nói anh tôi...”
Hoa Thiếu Kiền sửng sốt, má trái nóng rát phát đau. Anh tức giận trừng Lôi Tuấn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng cô.
Sắc mặt Lôi Đình vô cùng tàn nhẫn: “Anh mới là tên đàn ông xấu xa lòng dạ hẹp hòi.”
Hoa Thiếu Kiền nắm chặt nắm tay, trong mắt đầy lửa giận hừng hực, hiển nhiên cực kì ẩn nhẫn.
Lăng Vi không muốn nói gì, xoay người rời đi, camera sau lưng cô gắt gao nắm chặt biểu tình trên mặt cô.
Lăng Vi muốn điên rồi, gương mặt đỏ bừng, hô hấp khó khăn, lồng ngực như muốn nổ tung. Cô muốn chạy lại không dám chạy sợ tổn thương đứa bé. Trên trán cô đều là mồ hôi, cô đi được nửa đường mới đột nhiên nhớ tới xe dừng ở nhà hàng, lòng cô loạn như ma không muốn quay lại lấy xe, may mà gọi được Phong Bạo tới đưa cô về công ty.
Gần nửa ngày này cô nhớ Diệp Đình... phát điên lên.
Cô yêu anh như vậy nhưng mà... lại phải cho toàn thế giới biết bọn họ đã chia tay.
Cách Laroe chừng 200m, cô xuống xe, sợ Diệp Đình chưa ăn cơm liền mua một phần pizza và một ly cafe. Cô đến công ty, mặt đỏ tai hồng, yết hầu căng lên.
Cô đi vào tòa nhà, mặc kệ người khác nhìn cô như thế nào, cô đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, đi thẳng tới văn phòng của Diệp Đình: “Diệp Đình...”
Diệp Đình đang bận tối mắt tối mũi, đột nhiên thấy cô tiến vào. Anh ngước mắt nhìn cô, thấy mắt cô ngấn nước nhào tới: “Ông xã... em yêu anh...”
Đêm Giáng Sinh, các nhà truyền thông lớn, đài truyền hình, ngoại trừ phát ra thông tin “Linh nhi nhiều người biết tới”, thì truyền phát nhiều nhất chính là Lăng Vi đứng giữa trời đất mênh mang, ánh mắt kiên nghị nói: “Diệp Đình là người đàn ông hiểu tôi nhất, đau lòng tôi nhất, đáng giá tôi yêu nhất trên thế giới này! Tôi tin anh ấy, tin vô cùng, dù cả thế giới đều nghi ngờ chửi rủa anh ấy, tôi đều không một lời nghi ngờ anh ấy!”
Cô giơ tay lên trời: “Lăng Vi tôi, kiếp này chỉ ái một người Diệp Đình, yêu vô cùng! Yêu đến chết cùng không rời!”
...
Diệp Đình nhìn không biết bao nhiêu lần... cái đầu cứng như đầu gỗ, nháy mắt dâng lên muồn ngàn gió lốc, đêm giáng sinh xem ai có thể bình an?
Anh cười vô cùng khí phách, như thiên thần đứng trên đám mây, anh giơ tay như nâng cả thế giới.
Cùng ngày, tối đêm giáng sinh.
Trang viên đặc biệt náo nhiệt.
Tiểu Tony, Lăng Tiêu, Lăng Trí đều được đón tới, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Vinh Tứ đều có mặt.
Đại sảnh bữa tiệc, y hương tấn ảnh, hai mươi mấy nhà thiết kế của Laroe vây thành một vòng xung quanh Lăng Vi.
“Ôi quản lý, trước kia hiểu lầm ngài... ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, không cần chấp nhặt chúng tôi...” Hiện tại Lăng Vi đã từ chức, cả bộ phận thiết kế từ chửi bới cô biến thành bắt đầu nịnh bợ cô.
Lăng Vi lạnh nhạt gật đầu, cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ nên tùy tiện bọn họ muốn nói gì thì nói.
“Quản lý, cô đúng là nhà thiết kế tài hoa nhất tôi từng thấy... cô rời khỏi Laroe đúng là tổn thất của công ty.”
Lăng Vi cười cười: “Bên kia có buffer, mời tự nhiên...”
“Hahaha...” Lôi Tuấn ở bên cạnh không nhịn được bật cười... chị dâu nói chuyện sao làm người ta nghẹn họng như thế. Rõ ràng là đuổi người ta mau cút đi, ghét bỏ người ta nói nhiều nhanh đi ăn mà ngậm cái miệng lại…
Hạ Tiểu Hi nhìn ra Lăng Vi không có kiên nhẫn, nhanh chóng chạy tới: “Vi Vi... em có đồ ăn ngon.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.