Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Reng reng reng ——”
Trong phòng làm việc, điện thoại vang không ngừng, sau khi tiễn Nhan lão gia tử và Nhan Mặc Phi ra ngoài, Lăng Vi xoay người đi vào nghe điện thoại.
Là Diệp Đình gọi tới, anh nói: “Vợ…. Anh muốn uống ly càfe đen của quán Kachi. Chính là quán trên đường về nhà của chúng ta.”
Lăng Vi buồn cười: “Anh có một trợ lý, một thư ký trưởng, bốn thư ký… Chuyện mua càfe, còn cố ý gọi em đi mua cho anh?”
Diệp Đình cười nói: “Em mua uống ngon hơn người khác mua.”
Lăng Vi dựa vào bàn làm việc, nghe bên anh truyền tới tiếng hít thở nhàn nhạt.
Cô có cảm giác lỗ tai cũng nóng lên.
Cô cười hỏi: “Không phải anh không quen uống càfe bên ngoài sao? Phòng làm việc của anh có hạt càfe không? Bảo bọn họ pha cho anh!”
Diệp Đình không nhanh không chậm nói: “Đột nhiên nghĩ tới mùi vị càfe lần trước uống cũng không tệ lắm…”
“…” Lăng Vi hết ý kiến, muốn chọt anh đôi câu, nhưng… vừa nghĩ tới ánh mắt mê ly lại tràn đầy mong đợi của anh, cô liền mềm lòng, ôn nhu đáp: “Được, vậy bây giờ em đi mua, anh chờ một lát…”
“Được, vợ, anh yêu em.”
Tai Lăng Vi nóng hơn, cúp điện thoại.
Người này… Không biết đang giở trò quỷ gì…
Cô cầm ví tiền đi ra ngoài, thầm nghĩ… Chuyện này… sao luôn có cảm giác không đúng.
Diệp Đình xưa nay đều uống càfe của mình tự pha, hôm nay lại trúng gió gì?
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có…
“Đúng… Nhất định có chuyện gì trong này…” Lăng Vi cảnh giác, với tính cách của Diệp Đình, rất dễ khiến người khác mắc bẫy.
Chắc chắn là anh đào hố gì, chờ cô nhảy xuống…
Lăng Vi mới ra phòng làm việc, thấy A Lam đi tới: “Giám đốc Lăng…”
Lão gia tử đâu?
“Người đâu?” Lăng Vi nhìn sau lưng cô ta: “Không phải nói cô mời ông nội lên sao?”
Còn nói có việc gấp?
A Lam lúng túng nói: “Lão tiên sinh gặp bạn, hai người đi uống rượu… ông ấy nói, không có chuyện gì lớn thì không lên đây nữa.”
“…”
Lăng Vi cắn răng, vừa rồi còn nói có chuyện gấp! Nếu không phải ông tới cắt đứt, lúc này cô đã hỏi được người thần bí kia là ai! Lăng Vi cắn răng đi vào thang máy, vừa vào thang máy, chợt “ọe”
“Ọe ——” Dạ dày không ngừng chua xót, cả người cô lạnh cóng, môi run rẩy, nước mắt chảy ra ngoài.
“Ọe ——” Cô che miệng, chạy vào phòng vệ sinh. “Ọe ——” Lăng Vi buồn nôn… Cô đưa tay mở vòi nước, rửa tay rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, còn hơi tái xanh.
“Cũng không biết là mang thai hay là tác dụng thuốc.” Hồ lão tiên sinh nói không nhanh như vậy, nhưng cũng không phải không có đột ngột, bây giờ cô hoàn toàn không nắm chắc. Ba ngày sau khi uống nước táo kia, mỗi lần cô buồn nôn càng nhiều hơn trước, cũng không biết… có phải làm mất tác dụng thuốc hay không… Càng nghĩ càng lo lắng vì lúc này nôn nhiều hơn những lần trước, cảm giác không ngừng được.
Hai chân cô run rẩy chống bồn rửa tay, lúc này A Lam chạy vào: “Giám đốc, cô không sao chứ?”
Lăng Vi khoát tay, một lúc lâu mới đỡ.
“Tôi đi ra ngoài hóng mát một lát…” Ở trong công ty khó chịu ngột ngạt, vừa vặn đi ra ngoài mua càfe hóng gió.
Lăng Vi đi xuống lầu mua càfe, mua xong, trở về liền đi thang máy riêng của Tổng giám đốc lên thẳng phòng làm việc Diệp Đình.
Khi cô mở cửa vào, thấy Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn sau lưng cô.
Lăng Vi nghi ngờ, nhìn cái gì thế? Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng… Được nha —— bảo cô mua càfe, thì ra quả thật là một cái hố!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.