Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi che mặt. Sau này cô phải lăn lộn thế nào ở cái nhà này đây?
Diệp Đình chợt cười phá lên, nói: “Em còn có hình tượng hả? Ông ngoại có thể đều đã xem xong mấy bộ manga em vẽ rồi đấy.”
“Hừ ——” Lăng Vi tức giận nói: “Trong mấy quyển manga của em có gì nào? Chẳng có gì cả! Lúc em gửi bản thảo, em đã bảo Peach xóa đi rồi. Ngoài nam chính lộ cơ bụng ra, những cái khác đều không có gì cả, không có gì cả!”
“Phải không?” Diệp Đình cười tà nói: “Vậy không phải là anh hy sinh vô ích rồi sao?”
Lăng Vi vừa tức vừa buồn cười.
Cô xoay mình, áp lên người anh chế trụ anh: “Đừng làm rộn, đi ra mở cửa đi. Anh cứ thế này nữa em sẽ tức giận đấy.”
Sau lưng cô còn quấn drap trải giường, mặc dù đã tắt đèn, nhưng tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài, phản chiếu làn da trắng như tuyết của cô. Đôi mắt của Diệp Đình chợt dấy lên ánh lửa: “Vợ ơi, thấy em chủ động thế này, anh rất vui vẻ. Xem ra em rất thích phúc lợi hai chiều này...”
Lăng Vi giận đến nghiến răng trèo trẹo, đưa tay bóp cổ anh: “Anh có thể không nháo được không? Ông ngoại đứng ở bên ngoài nghe thấy bây giờ!”
“Không—— ông đã đi rồi! Ông chẳng nghe thấy gì cả!” Bên ngoài, Diệp lão gia dí sát vào cửa rống lên.
Lăng Vi hận không thể đào hố chui xuống...
Ông ngoại ơi! Có phải ông không mang chỉ số thông minh ra cửa rồi hay không?
Ông nghe lén, thì cứ lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263529/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.