Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng không biết qua bao lâu, đại khái hơn hai giờ đêm, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc mở ra, bác sĩ mồ hôi đầy đầu đi ra, y tá vội cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh ta.
Bác sĩ nhìn Diệp Đình, áp lực to lớn nói: “Tiên sinh, Phu nhân đã qua khỏi nguy hiểm.”
Lý Thiên Mặc hỏi: “Cậu ấy thế nào? Nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhìn anh ta, nói: “Bị thương không nghiêm trọng lắm, cũng may xe có túi hơi. Nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Chiếc xe này của Lăng Vi lúc mua cũng không có túi hơi, Diệp Đình sợ cô xảy ra chuyện, ngấm ngầm ráp cho cô, thật may anh suy nghĩ chu đáo!
Bác sĩ nói tiếp: “Cánh tay Phu nhân bị cửa sổ thủy tinh làm rách da, tôi vá tám mũi kim cho Phu nhân. Chú ý nghỉ ngơi, đừng để nhiễm trùng vết thương là được… Những chỗ khác đều bị thương nhẹ.”
Bác sĩ nói xong, thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm đáng sợ, lập tức nói: “Nếu anh không yên tâm, hãy để Phu nhân nằm viện quan sát một thời gian.”
Diệp Đình “ừ” một tiếng, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn.
Mặt Giang Quân trắng bệch cũng khôi phục chút huyết sắc.
Lúc này, y tá đẩy Lăng Vi đi ra, tay chân, trên đầu cô đều quấn rất nhiều vải thưa.
Tim Diệp Đình bị bóp nát, quấn nhiều vải thưa như vậy còn nói không nghiêm trọng?
Anh cảm thấy mắt mình sắp cháy rồi, vừa rồi cô bị đụng phải chịu đau đớn bao nhiêu?
“Vợ…” Diệp Đình tiến lên nắm tay cô, Lăng Vi đang hôn mê, môi trắng bệch, mặt cũng trắng bệch.
“Tiên sinh, đưa Phu nhân đi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Đình gật đầu, buông tay. Đoàn người đi theo y tá tới phòng bệnh tư nhân. Diện tích phòng bệnh này rất lớn, đầy đủ thiết bị.
Diệp Đình khoát tay, bảo bọn họ đi về. Giang Quân không muốn đi, anh ta muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vi.
Anh ta nhìn Diệp Đình, Diệp Đình không nói gì, anh ta liền ở lại.
Lôi Tuấn đưa mấy người còn lại về nhà.
Diệp Đình ngồi cạnh giường bệnh, nắm tay cô.
Giang Quân ngồi bên chân Lăng Vi, trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, Diệp Đình và Giang Quân đều không mở miệng nói chuyện.
Qua nửa giờ, y tá tới đổi thuốc cho Lăng Vi, đổi thuốc xong, đi ra ngoài, Giang Quân đột nhiên mở miệng: “Trước kia tôi tài trợ tiền sinh hoạt cho Tiểu Vi, cô ấy nhất định có lệ thuộc vào tôi, anh đừng để ý.”
Diệp Đình nhàn nhạt “ừ” một tiếng, nói: “Cảm ơn anh đã giúp cô ấy vào lúc cô ấy bất lực nhất, sau này có tôi ở đây, anh có thể bớt sầu.”
Lời của Diệp Đình làm Giang Quan cười khổ.
Giang Quân nói tiếp: “Duyên phận có lúc thật sự rất kỳ diệu, có lúc cũng rất đáng sợ.”
Diệp Đình không tiếp lời anh ta, chỉ nắm tay Lăng Vi, vuốt từng chút một.
Giang Quân thở dài: “Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy… Không nghĩ tới khi nhận nhau, cô ấy đã có anh…”
Diệp Đình nhìn anh ta, nói: “Duyên phận kỳ diệu như vậy, nhưng anh không cảm thấy nắm chặt cơ hội mới quan trọng hơn sao?”
“Nắm chặt cơ hội?” Giang Quân sửng sốt.
Diệp Đình lãnh đạm nói: “Đúng, nắm chặt cơ hội. Cơ hội từng đặt trước mặt anh nhiều lần, anh đều không nắm bắt, thì đừng trách cứ duyên phận trêu cợt.”
Mắt Giang Quân khựng lại, cau mày. Dường như đang suy nghĩ lời nói của Diệp Đình.
Diệp Đình cầm khăn ướt lau mặt cho Lăng Vi, vừa nhẹ nhàng lau vừa lãnh đạm nói: “Ngày Chu Chỉ Vân đến nhà cô ấy trộm dây chuyền, không phải anh báo động sao?”
Giang Quân gật đầu: “Là tôi, khi đó tôi đã nhận ra cô ấy… chẳng qua tôi không nói…”
Diệp Đình nhướng mày, tròng mắt đen nhìn anh ta, đột nhiên cười nói: “Nếu lúc đó anh nói… thì tôi không được gì….”
“?” Giang Quân nhìn Diệp Đình: “Có ý gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.