Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tiểu Hi vội vàng tìm sạc pin sạc nguồn.
Sau đó, chờ người đến cứu giúp, ở Giang Nam này cô đã trải qua một ngày thật nát bét!
Lúc Hạ Tiểu Hi trở về, Lăng Vi lái xe đến sân bay đón cô.
Cô nàng ngốc nghếch này làm rơi mất ví tiền, hại Lôi Tuấn phải chạy một chuyến đến Giang Nam.
Trên đường về, Lăng Vi cũng cảm giác được hai người này có gì đó không đúng lắm…
Ai cũng không nói chuyện. Bầu không khí như bị ứ nghẹn.
Lăng Vi cảm thấy quái lạ… rốt cuộc hai người này đã xảy ra cái chuyện gì thế không biết?
Đưa Tiểu Hi về nhà xong, Lăng Vi liền hỏi Lôi Tuấn, “Sao vậy?”
Lôi Tuấn hơi sững sờ một chút, chỉ thờ ơ nói: “Không có gì, ở Giang Nam cô ấy đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi.”
Lăng Vi chớp mắt, nhìn cái bộ dạng bực bội kia của Tiểu Hi.. trông cũng không giống như gặp được chân mệnh thiên tử mà…
Hiển nhiên Lôi Tuấn cũng không muốn nhiều lời thêm trong chuyện này, Lăng Vi liền không tiếp tục hỏi nữa.
Đưa anh ta về nhà xong, trên đường trở về, Lăng Vi lại gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi.
“Cậu với Lôi Tuấn sao vậy?”
Hạ Tiểu Hi chỉ ậm ậm ừ ừ: “Không có gì… không phải mình mất ví tiền sao… hại anh ta phải chạy đến Giang Nam một chuyến.”
“Chuyện này mình biết rồi… Mình đã hỏi anh ấy, anh ấy cố ý đến đó một chuyến đón cậu về, vì sao cậu lại nháo loạn không vui với anh ấy?”
Hạ Tiểu Hi đột nhiên kích động, “Sao mà mình biết được chứ! Con người anh ta âm dương quái khí bỏ xừ ra được!”
“Nói vào chuyện chính!” Lăng Vi nhức đầu, tính cách cô nàng Tiểu Hi này mơ mơ hồ hồ, khiến cho người khác mất hứng, mà chính cô ấy còn không biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Vi hỏi thẳng: “Anh ta nói cái gì mà ‘chân mệnh thiên tử’ ấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hả! Cái gì mà chân mệnh thiên tử cơ chứ! Chính là cái anh chàng giám đốc khách sạn kia!” giọng nói của Hạ Tiểu Hi cũng nóng nảy.
Cô gấp gáp nói: “Ví tiền của mình không phải bị rơi mất sao… người ta giúp mình bảo cảnh sát, lại gọi điện thoại cho ngân hàng. Thấy mình đói, còn mời mình ăn nữa. Mình với anh ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, người ta tốt bụng giúp đỡ mình, dù sao mình cũng phải cảm ơn người ta một chút đúng không? Sau khi Lôi Tuấn đến, mình vay anh ta năm trăm đồng. Sau đó, mời anh chàng giám đốc ăn một bữa cơm. Kết quả, không cẩn thận, liền cọn phải một nhà hàng đắt tiền.. mình sợ không đủ tiền, nên lại mượn Lôi Tuấn thêm một ít nữa…”
Giọng nói của Hạ Tiểu Hi càng ngày càng nhỏ.
Lăng Vi nghĩ trong đầu, Tiểu Hi cũng nghĩ ra vì sao Lôi Tuấn lại tức giận rồi?
Sau đó, lại nghe thấy Hạ Tiểu Hi lẩm bẩm: “Mình mượn tiền anh ta, cũng đâu phải là không trả cơ chứ… chẳng nhẽ lại đến mức như vậy sao? Sau đó, anh chàng giám đốc kia lại không để mình bỏ tiền thanh toán, anh ta nói vốn dĩ anh ta muốn mời mình... Mình lại ăn không của người ta một nữa nữa. Sau đó, mình tự trách chứ sao! Nếu mình cứ như vậy trở về Giang Thành, thì có khác gì bẫy người ta mấy lần cơ chứ? Rồi mình suy nghĩ, hay là mua chút quà gì đó tặng anh ta cũng được. Một món lễ vật cầm tay, đắt quá mình lại không mua nổi… Thế nên mình liền mua một chiếc tai nghe biến đổi âm, hơn 1800. Sau đó, Lôi Tuấn cứ như là muốn giết mình ấy, vẫn luôn không nói gì với mình cả.”
Lăng Vi hơi suy nghĩ một chút, hỏi dò: “Có phải Lôi Tuấn thích cậu hay không? Nên là ghen rồi chăng?”
“Há?” Hạ Tiểu Hi hơi kinh ngạc, giọng nói cũng thay đổi luôn, “Cậu đừng có mà… đùa mình như thế chứ… mình nhát gan…”
Lăng Vi lại hỏi cô: “Cái anh chàng giám đốc kia? Anh ta giúp cậu như vậy, lại còn mời cậu ăn cơm, có phải là vừa ý cậu rồi hay không?”
“Ôi trời!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.