Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình trở về, thấy cô lo lắng, anh nói: “Là Louis phái người đến trộm nhật kí…”
Lăng Vi cả kinh: “Nhất định cuốn nhật kí đó không đơn giản.”
“Ừ… nếu không ông ta cũng chẳng phí sức lấy về.”
Lăng Vi lập tức mở tủ sắt ra, cô cầm một bản nhật kí từ bên trong ra.
Nhìn kĩ: “Ông xã, có phải mẹ dùng chất hóa học gì không? Ví dụ như ngâm nước mới có thể thấy chữ ấy?”
Diệp Đình nói: “Đã thử rồi, vô ích thôi,”
Đột nhiên trong lòng Lăng Vi lo lắng.
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ, đột nhiên…
“á…”
Cô xoa trán: “Ông xã, em phát hiện chút bí mật.”
“Bí mật gì?” Diệp Đình khẩn trương theo.
Lăng Vi nghiêm túc nói: “Anh nhìn câu thơ này đi, hình như chẳng có mối liên hệ với nhau nhưng mà… đều tả cảnh. Anh nhìn câu này đi: Mạch ngược lên Vân Nhàn mấy chỗ, cầu nhỏ y liễu nán lại trễ trang! Không phải là chỗ chúng ta vừa đi sao?”
Hai mắt Diệp Đình sáng như bóng đèn, chớp mắt: “Nhìn mấy câu thơ này, Điệp luyến hoa tùng chính là gần nhà ấm trồng hoa Lan hồ điệp, còn Lâm tuyền ảo ảnh mượn hương sen thì chính là hồ sen.”
“Đúng vậy, đều là cảnh nhà cũ của chúng ta, không trách được Louis đoán không ra, người không biết nơi này căn bản nghĩ không ra. Ông xã, mẹ nhắc tới những cảnh vật này là có ý gì sao?”
Sắc mặt Diệp Đình thâm trầm: “Chắc là… gần đó chôn cái gì đó?”
“Có khả năng lắm.”
Diệp Đình khó nén được hưng phấn: “Anh cho người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263388/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.