Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh như băng không thèm trả lời.
Irene khẩn trương gọi cho lái xe.
Lúc này Lôi Tuấn, Tần Sênh đột nhiên chạy tới.
“Đình ca…”
Diệp Đình vung tay lên ý bảo bọn họ không cần nhiều lời.
Lôi Tuấn ngậm miệng lại, ba người đi vào khu nghỉ ngơi.
Tần Sênh mở một chai rượu đỏ hỏi Diệp Đình: “Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”
Diệp Đình nâng ly rượu, lắc chất lỏng bên trong, lãnh đạm nói: “Chẳng nghĩ sao cả.”
Tần Sênh hừ một tiếng: “Sao lại không nghĩ, vậy thì ly hôn thôi. Người ta giá trị thị trường tốt, anh cũng đừng làm chậm trễ người ta, em thấy Hoa Thiếu Kiền với vị cảnh sát kia đều yêu Lăng Vi… nếu không ngại hai người có hôn ước thì người ta đã theo đuổi từ lâu rồi.”
Diệp Đình bóp bể ly rượu, chất lỏng thấm ướt bàn tay, miểng thủy tinh đâm vào bàn tay, máu từ bàn tay chảy ra.
Tần Sênh lại nói: “Anh không thích nghe nhưng em cũng phải nói, em thấy Lăng Vi rất tốt với anh, anh còn chẳng biết đủ. Anh tự đại quen rồi, ai làm gì khiến cho anh không hài lòng, anh liền tìm người ta gây phiền toái. Người ta cũng không nợ anh cái gì, lúc ở cùng với anh thì cố gắng làm việc, không lấy một phân tiền của anh, anh tặng người ta cái gì người ta đểu biến đổi cách khác để tặng lại cho anh. Tình cảm mà anh trả giá người ta còn trả giá nhiều hơn, tuyệt đối không ít hơn anh, người ta và ân nhân quen nhau, mua bộ quần áo, mua đổi dép anh liền không vừa ý, sao anh nhỏ nhen như vậy?”
“Cậu có yên lặng được không?” đột nhiên Diệp Đình đứng lên, đôi mắt lạnh như băng: “Cậu nhận Đường Tăng làm ba rồi hả, nghĩ tỗi chỉ vì vậy mà tức giận sao?”
“Vậy anh còn giận dỗi cái gì chứ?” Tần Sênh cũng đứng lên, nhìn anh, hai người đứng sóng đôi cùng nhau.
Lúc này Lôi Tuấn cũng đứng lên: “Anh, có chuyện gì thì anh phải nói ra chứ, anh đã biết chị dâu và cảnh sát kia quen nhau rồi hả?”
Diệp Đình mặt lạnh chẳng muốn nói chuyện.
Tần Sênh lại ói: “Nếu anh đã biết từ lâu thì anh hỏi cô ấy, người ta là người có tình có nghĩa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*** thì có gì sai chứ, tức giận như vậy anh có ngây thơ không hả?”
***: nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền
Diệp Đình có nhịn nói: “Việc này tôi biết, tôi chỉ giận bà xã của tôi đặt người đàn ông khác lên thứ nhất, đặt tôi thứ hai.”
Tần Sênh buồn cười nói: “Vậy anh đặt mẹ anh thứ nhất hay là bà xã thứ nhất hả? Theo em thấy đàn ông với cô ấy mà nói chẳng khác gì ba cô ấy, hơn nữa Lăng Vi đặt anh ở vị trí thứ hai hả? Em thấy chỉ thiếu nâng anh lên trời thì có.”
Lôi Tuấn thấy Diệp Đình muốn bạo tẩu vội vàng giải hòa: “Ôi chao, bớt tranh cãi chút đi, hiện tại chị dâu đang ở bên ngoài đấy. Nhanh đón người ta về nhà thôi, nhỡ may bị người khác theo dõi, chúng ta còn phải gây chiến đấy.”
Diệp Đình lại nói: “Cô ấy vừa ở nhà rồi, lúc nãy mới gọi cho tôi.””
Ôi chao…
Lôi Tuấn và Tần Sênh thật muốn xông tới đánh anh một trận, không ngờ người ta đã sớm làm lành, Tần Sênh trừng mắt hỏi anh: “Vừa nãy anh từ văn phòng ra ngoài là vì nghe điện thoại của cô ấyh ả?”
“Ừ.”
Tần Sênh: “…” thật *** nó… Tần Sênh giận quá hóa cười: “Vậy mà anh còn không nói sớm, cô ấy giải thích với anh rồi hả?”
“…Không có… cô ấy hỏi tôi ăn cơm chưa.”
“Chao ôi, anh *** nó chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả?” Tần Sênh không định để ý đến anh nữa: “Anh nhanh về nhà đi, hãi ông đây lo lắng uổng công.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.