Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nói: “Chiếc xe kia là của Hứa Tử Huân.”
“Cái gì? Ai cơ?” Hạ Tiểu Hi há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc: “Hứa Tử Huân? Anh ta biết đua xe? Anh ta đua thì cứ đua đi, mắc mớ gì lại đi đụng các cậu? Bị thần kinh chắc?”
“Ai yo… Chị gái, cậu để lát nữa rồi nói tiếp được không, chân mình mềm nhũn hết cả ra rồi này…” Lăng Vi nghiêng người dựa vào vai Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi vội vàng đỡ cô: “Cậu còn nói mình gan lớn, nhìn xem nhìn xem, mới vừa bắt đầu thôi mà đã không chịu nổi. Cậu nhìn khuôn mặt cậu đi, trắng bệch, còn xanh xanh xao xao nữa!
“Không sao không sao, thêm một thời gian nữa là quen ấy mà. Vạn sự khởi đầu nan ấy mà, bây giờ mình đã không sợ nữa. Lần tới là có thể tự mình lái xe rồi.”
Hạ Tiểu Hi bị cô chọc cười: “Cậu lợi hại! Mình thì sẽ không dám đâu… Ai ya, tiểu Vi, sao cánh tay cậu cũng tím hết cả lên thế này? Có phải đã đập vào đâu rồi không?” Hạ Tiểu Hi lật cánh tay của Lăng Vi ra, soi từ trên xuống dưới: “Cậu xem này, cả cánh tay đều sưng, to hơn bên trái bao nhiêu! Cậu nhìn cậu đi, vừa xanh vừa tím? Có phải là do Hứa Tử Huân khiến cậu bị đập vào đâu không?”
Hạ Tiểu Hi tức giận cắn răng: “Nhất định là do lúc nãy Hứa Tử Huân đụng xe vào các cậu, đã khiến cậu bị đập rồi. Tên khốn kiếp này! Bà đây muốn tìm anh ta tính sổ!”
Lăng Vi kéo kéo cô, cả người cũng dựa sát vào: “Đừng đi, cho mình dựa thêm một lát đã nào… chân mình run hết cả lên rồi đây.”
Hạ Tiểu Hi gấp đến mức lông mày ánh mắt cũng trợn ngược, không còn cách nào khác đành ôm lấy cô.
“Chỗ nào sưng, để tôi xem một chút.” Lúc này, Diệp Đình đi từ phía bên kia xe tới. Sắc mặt anh vô cùng đen, khẩn trương nhìn cánh tay Lăng Vi, quả nhiên đen tím cả một mảng, sưng to.
Hạ Tiểu Hi vội vàng đưa nước cho anh ta, khen một tiếng: “Diệp Đình! Anh thật lợi hại! Anh không biết vừa nãy chúng tôi đều bị hù chết mất! Hừ —— hóa ra chiếc xe đỏ kia là của Hứa Tử Huân, anh cũng luôn biết là anh ta sao? Vì sao lúc đầu anh lại phải nhường Hứa Tử Huân? Rõ ràng là anh có thể lái nhanh hơn anh ta mà.”
Diệp Đình liếc sang Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cố ý ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy, đột nhiên giơ ngón tay lên chỉ vào bầu trời: “Hey! Hôm nay khí trời tốt thật nhỉ!”
Hạ Tiểu Hi cũng ngẩng đầu: “Tiết trời hôm nay chỗ nào tốt hả? Anh nhìn đi? Không phải là cả một đám mây đen treo lơ lửng trên đó sao?”
Lôi Tuấn nghẹn họng, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ngày âm u thì mát mẻ….”
Mới vừa nói xong: “Đùng đùng” mấy tiếng, bỗng nhiên mưa rơi ngay được.
“Miệng quạ đen!”
Diệp Đình nhìn anh ta đầy khinh bỉ, sau đó cúi người xuống, ôm ngang Lăng Vi lên, nhẹ giọng hỏi: “Sợ hả?”
Lăng Vi một tay giữ chặt cổ áo của anh, một tay ôm lấy cổ anh: “Anh đặt em xuống đi, chỗ này bao nhiêu người nhìn như vậy. Bây giờ em không sợ nữa rồi. Em muốn xuống uống nước.”
Diệp Đình nhìn nhìn xung quanh, anh còn lâu mới quan tâm đến ánh mắt người khác. Thấy cô vẫn luôn liếm môi không ngừng, nhất định là cô khát lắm rồi, thế nên anh liền đặt cô xuống.
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới: “Tiểu Vi… Sao em lại ở trong xe?”
“Cmm!” Vinh Phỉ đánh một quyền về phía Hứa Tử Huân ——
“Hự ——“ Hứa Tử Huân ngã nhào, ôm mũi kêu la thảm thiết. Sau đó lảo đảo đứng lên, Lôii Tuấn lại tàn bạo đạp cho một cước thẳng vào bụng anh ta, gân xanh Hứa Tử Huân cũng nổi rõ, ôm bụng nằm co rúc trên mặt đất.
Vinh Phỉ lại lao lên, Diệp Đình giơ tay ngăn cản anh ta.
Hứa Tử Huân lau máu trên khóe miệng, lại đứng dậy, lảo đảo đi đến trước mặt Lăng Vi.
Anh ta đứng đối diện với Lăng Vi và Diệp Đình, vị trí của ba người tạo thành một thế hình tam giác đều ba cạnh.
Lăng Vi không đáp lại anh ta, giơ chai nước khoáng lên, uống liền mấy ngụm. Chân vẫn còn đang hơi run, cô liền nhích lại gần ngực Diệp Đình. Diệp Đình thuận thế ôm lấy eo cô.
Hình tam giác đều ba cạnh, lập tức biến thành… hình tam giác cân đáy bé tẹo.
Hai người đứng bên kia, ngay lập tức, nhất trí cùng gạt Hứa Tử Huân ra.
Sắc mặt Hứa Tử Huân vô cùng khói coi, chỗ lỗ mũi vẫn còn nguyên tia máu.
Anh ta quệt mũi một cái, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Đình, chất vấn: “Cuộc đua nguy hiểm như vậy, tại sao mày lại để tiểu Vi ngồi lên xe? Nguy hiểm như thế, mày không biết?”
Trong đôi mắt Diệp Đình lộ ra một tia hung ác!
“Mày cũng biết là nguy hiểm sao?” Diệp Đình đột nhiên đạp Hứa Tử Huân một cái, khiến cho Hứa Tử Huân bay ra ra hai thước —— cmn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.