Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mắt Hoa Thiếu Kiền như ngưng tụ ánh mặt trời, nóng như lửa, đốt người!
Làm bạn gái anh ta nhất định sẽ được anh ta cưng chiều lên trời, nhưng… Lăng Vi cảm thấy không được tự nhiên. Nhất là sắc mặt Diệp Đình lạnh như băng, cơm trưa cũng không ăn bao nhiêu, cô lo Diệp Đình nhất định là đang ghen!
Tâm tình lo lắng đến trưa, Lăng Vi hy vọng Hoa Thiếu Kiền mau đi.
Ăn cơm xong, lúc Lăng Vi đi vệ sinh xong đi ra, đang cúi đầu sửa sang quần áo, đột nhiên thấy một đôi giày màu nâu dừng trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy Hoa Thiếu Kiền đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ta kề sát cô, anh ta nhìn cô chằm chằm, nói: “Tôi có lời muốn hỏi cô.” Nói xong, đi tới tàng cây ở chỗ rẽ, đứng lại. Lăng Vi đi theo anh ta, anh ta chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cô thật sự thích Diệp Đình?”
Lăng Vi sửng sốt, không ngờ anh ta cố ý gặp riêng cô lại chính là vì muốn hỏi câu này.
“Lăng Vi, cô thích anh ta thật sao? Hay là cô căn bản không biết cảm giác thích một người là gì?” Anh ta hỏi rất vội, rất sợ cô sẽ hận anh ta.
Lăng Vi nhíu mày, chân mày nhíu chặt của anh ta lập tức giãn ra: “Tôi cũng biết cô bị ép buộc.”
“Sao tôi lại bị ép buộc?” Lăng Vi nhìn vào mắt anh ta, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi thích anh ấy! Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, tôi có sự phán đoán của mình!” Kỳ lạ, cô cho người khác cảm giác rất đơn thuần rất dễ bị gạt sao? Ai cũng tới hỏi cô, có phải bị ép buộc hay không!
Cô khoát tay nói: “Cũng không phải như anh nghĩ. Anh ấy không ép buộc tôi, tính cách tôi cũng không phải dễ dàng bị ai đó ép buộc!”
Hoa Thiếu Kiền chấn động, đột nhiên giữ bả vai Lăng Vi, muốn thức tỉnh cô: “Cô căn bản không thích thật sự “thích” một người là cảm giác gì! Cô đừng bị anh ta mê hoặc, cô cần một người chân chính hiểu cô, linh hồn bạn lữ yêu thích cô, chứ không phải một người chỉ muốn “Thử ở bên nhau”, cô hiểu không?”
Lăng Vi giơ tay đẩy anh ta ra: “Anh đừng giữ tôi, đau!”
Hoa Thiếu Kiền vội buông tay, anh ta không nghĩ tới mình lại không khống chế được ưu tư, nắm đau cô.
Lăng Vi lui về sau một bước, cô ngưỡng cằm, ánh mắt trong suốt nhìn vào mắt anh ta, thành tâm nói: “Hoa tổng, tôi đã cứu anh một lần, tôi biết anh cảm kích tôi, cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, nhưng mà… Chuyện tình cảm, dù sao cũng là chuyện riêng. Chính tôi có năng lực xử lý, tôi cũng tin tưởng chính tôi sẽ xử lý rất tốt.”
“Lăng Vi!” Anh ta đột nhiên lên giọng ngắt lời cô: “Tôi quan tâm cô không phải vì cô đã cứu tôi! Mà bởi vì tôi thích cô! Tôi chỉ hy vọng cô sống tốt, tôi hy vọng cô có thể có được thứ tốt đẹp trên thế giới. Nhưng Diệp Đình chưa chắc có thể làm được! Tôi hy vọng cô dụi sáng mắt, nhìn rõ anh ta!”
Lăng Vi bất đắc dĩ, Hoa Thiếu Kiền lấy điện thoại ra, tìm hình, đưa đến trước mặt cô: “Bất kể hay người kết hôn thật hay là hợp đồng, nhưng anh ta lại đi hẹn người phụ nữ khác vào khách sạn, đây chính là không hết lòng với hôn nhân! Lăng Vi, anh ta không xứng cô!”
Lăng Vi nhìn hình, cũng không có hành động thân mật gì, cô nhìn thời gian chụp, suy nghĩ một lát… mặt đỏ lên… Thời gian chụp là vài ngày trước, ở cửa cao ốc Quan Hải. Một người phụ nữ chạy tới muốn ôm anh! Nhưng căn bản chưa đụng tới vạt anh anh, hơn nữa Diệp Đình rất tức giận! Vậy làm sao có thể là chứng cứ ngoại tình chứ? Mà hôm đó… anh hẹn cô đến cao ốc Quan Hải… sau đó, anh luôn ở sân thượng cùng cô, cùng “vận động” lãng mạn…
Nói anh không hết lòng với hôn nhân, đúng là buồn cười.
Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, nói đúng sự thật: “Đây là hiểu lầm, hôm đó anh ấy luôn ở bên tôi. Chúng tôi ở bên nhau làm gì, cũng không cần báo cáo với anh chứ?”
Hoa Thiếu Kiền bối rối như bị sét đánh, mặt đờ đẫn!
Anh ta không tin lời Lăng Vi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.