Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình đem hai bó cúc trắng anh mua đặt trước bia mộ, Lăng Vi đem hoa quả dọn xong.
Lăng Vi cầm cái cuốc, sạn cỏ dại. Diệp Đình nhận cuốc từ trong tay cô, thanh âm trầm thấp nói: “Để anh.” Ngữ khí ôn nhu. Lăng Vi liền buông tay, đưa cuốc cho anh.
Lôi Tuấn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh Đình làm chuyện này, lập tức cả kinh cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Anh ta muốn gọi người lên hỗ trợ, Diệp Đình lại lắc lắc đầu. Anh không có cách nào hiếu kính ba mẹ Tiểu Vi, ngay cả việc nhỏ như dọn sạch mộ phần của bọn họ thôi cũng không làm được sao?
Diệp Đình dọn hết cỏ, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi tinh mịn. Lăng Vi từ ba lô lấy khăn tay lau cho anh.
Giống như một đôi vợ chồng già.
Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu của cô, trong lòng mềm nhũn.
Anh cầm tay cô.
Đột nhiên... Có loại cảm giác...
Muốn cầm tay cô, cả đời cũng không buông ra.
Lăng Vi nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Đồng ý với anh đi...” Từ trong sâu thẳm trái tim, khát vọng từ linh hồn!
Lăng Vi cắn môi, liếc anh một cái: “Không đồng ý tiếp nhận anh còn mang anh đến đây làm gì? Còn dám nói em không có IQ...”
Diệp Đình vươn tay ôm cô, hai người quỳ gối trước mộ phần Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, dập đầu lạy ba cái.
Lăng Vi đem tiền vàng bỏ vào chậu than, Diệp Đình châm lửa.
Lăng Vi nhìn ánh lửa lóe lên, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263234/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.