Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi thứ dậy từ rất sớm, bởi vì hôm nay cô phải đi báo danh. Cô vừa mới mở mắt ra, đã thấy Diệp Đình một tau chống vằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Vi vươn tay ôm anh, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ xem đối phó với mấy người họ Chu thế nào sao?”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô: “Cái đó thì cần gì nghĩ?”
Ha… Tự tin gớm ta, thật đúng là tác phong hành động của Diệp thị. Cô không kìm được liền hỏi: “Vậy anh đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ…” Diệp Đình ngừng lại, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Tôi muốn hỏi em, mấy hôm gần dây giày vò em mạnh mẽ như thế, sợ em không thích…”
Phụt… “Sao tự nhiên lại nói đến những thứ này?” Mới sáng ngày ra đã thảo luận loại chuyện này, thật khó xử quá đi! Lăng Vi vùi mặt vào trong chăn.
Diệp Đình kéo chăn ra, thái độ vô cùng nghiêm túc đẩy đẩy bàn tay nhỏ bé của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em không thích sao?”
Lăng Vi thẹn thùng muốn chết, trợn mắt nhìn anh: “Ai nói? Em nói không thích lúc nào chứ?”
Diệp Đình ra vẻ hiểu rõ gật đầu một cái, quả nhiên là rất thích… Diệp Đình anh là ai cơ chứ, vóc người hoàn mỹ, vợ anh phải thích muốn chết mới đúng! Anh lại đột nhiên nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói bên tai: “Tôi nghĩ đến một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263199/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.