Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Phu nhân, cô đã về rồi!”
Lăng Vi đi đến bên ngoài căn nhà gỗ của của Lăng Trí, Tiểu Thiến đang cắt tỉa cây liền bỏ cây kéo trong tay xuống.
Lăng Vi hỏi cô bé: “Chú tôi đâu?”
Tiểu Thiến đứng dậy, cung kính nói: “Phu nhân, Lăng lão tiên sinh đã đi gặp con trai con gái ông ấy, có lẽ buổi tối sẽ trở về, có cần gọi điện thoại cho ông ấy không ạ?”
Lăng Vi hỏi cô bé: “Chú tôi vẫn thường xuyên đi gặp Lăng Vân sao?”
Tiểu Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây thì không, hai ngày hôm nay thì ngày nào cũng đi. Nhưng… lần nào lúc về cũng đều không vui.”
Lăng Vi hơi nhướng mày: “Không vui?”
“Vâng…”
Tiểu Thiến hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tối hôm qua, Lăng lão tiên sinh nói mơ, vừa nói vừa khóc, còn nói… đời trước ông ấy đã tạo nghiệt cái gì, mà sinh ra một đứa con gái như vậy, cưới phải một người vợ như vậy. Câu nói mơ đó cũng đứt quãng, đại khái là nói con gái ông ấy mắng chửi một tràng dài, hung hăng nhục mạ ông ấy.”
Ánh mắt Lăng Vi trở nên sắc bén, hỏi: “Cụ thể ông ấy đã nói thế nào?”
“Hình như là… con gái ông ấy mắng ông vô dụng, là một phế vật… là một lão bất tử…” Tiểu Thiến vừa nói, vừa liếc trộm sắc mặt Lăng Vi, thấy khuôn mặt cô âm trầm, liền ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.
“Phu nhân…”
Lăng Vi sững sờ rất lâu, Tiểu Thiến mới yếu ớt gọi cô một tiếng.
Lăng Vi lại hỏi: “Ông ấy còn nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263191/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.