Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh nói: “Bảo bối, anh đến đây.”
“Ting —— ting —— ting ——” Bên ngoài, tiếng chuông nặng nề điểm đủ mười hai tiếng.
Diệp Đình đã nhận được lễ vật tình yêu, mà anh thích nhất kể từ lúc sinh ra đến giờ, khiến cả đời này của anh khó có thể nào quên được…
Trên cổ tay Lăng Vi, chiếc kim giờ xinh đẹp như vì sao trên biển xanh, cũng tíc tóc chạy đến con số 12.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng khuyết nửa vòng, khẽ trốn phía sau tầng mây. Ngoài cửa, mấy con người quấy rối kia, cũng đã vươn vai đi về ngủ rồi.
Buổi sáng hôm sau, hơn sáu giờ, Lăng Vi cơ hồ muốn khóc rồi, bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra.
“Không muốn nữa đâu, cánh tay nhức mỏi, chân rã rời, eo thì đau. Em thật sự rất mệt…” Cô lui về phía sau, nhưng lại bị ‘nghiền ép’ thêm một lần.
Trên bức tranh vải sơn dầu vẽ nhân vật manga rất lớn kia, một mảnh hỗn độn, cả căn phòng trống rỗng đều là cảnh tượng kiều diễm.
Lăng Vi ôm lấy tác phẩm cô cực lực khổ sở vẽ ra khóc lóc: “Vẫn may chưa tô màu… nếu không bây giờ cả người em đã trở thành hồ ly nhuộm màu sặc sỡ rồi…”
Liên tiếp ba ngày liền, Lăng Vi cũng không rời khỏi cửa biệt thự. Thời gian thực tập lúc đầu đã hết, phải về nước báo cáo, cũng bị Diệp Đình mạnh mẽ đè ép xuống.
Hừ —— có quyền thì giỏi lắm đấy! Lăng Vi quyết định xoay người làm chủ, tự mua vé về nước!
Kết quả, lại phát hiện ra không thấy chứng minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263187/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.