Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
1 phút sau Tạp Nhã gửi tới một câu thâm ý, chỉ ngắn ngủi mấy chữ “Thích là sao cũng được mà yêu là ẩn nhẫn…”
Lăng Vi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ, đột nhiên đầu óc không nghĩ được. Thích một người, lúc nào cũng đoán được, muốn giữ lấy, muốn tùy ý, tận tình. Mà yêu… là có nặng nhẹ, như khắc ghi trong lòng.
Yêu sâu sắc làm cho người ta hiểu được tôn trọng, hiểu được thưởng thức, hiểu được quý trọng, hiểu được nhẫn nại.
Anh yêu cô, cho nên không đành lòng nhìn cô chịu khổ, liền để mình chịu ủy khuất…
“Ừ, tôi biết, cảm ơn…”Lăng Vi tắt điện thoại, lúc này mới phát hiện cô đang cầm bút viết một chữ ‘yêu’ ở trên giấy.
“Cạch…” Diệp Đình mở cửa phòng ra, có người từ trong phòng làm việc đi tới.
Lăng Vi nhanh chóng lật tờ giấy, xếp lại, cho vào trong túi xách.
Có người đi vào.
Lăng Vi ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Đình thoải mái đi tới, thấy anh vui vẻ như vậy nhất định chuyện công việc rất tốt.
Ánh mắt Diệp Đình long lanh nhìn cô chằm chằm, anh cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô sẽ ở đây.
Lăng Vi đẩy máy tính ra đứng lên.
Trong mắt Diệp Đình đầy ý cười, nhanh chóng đi về phía cô.
Người đàn ông trung niên đi cùng Diệp Đình như phát giác gì đó vội vàng đánh giá Lăng Vi: “Vị này là… chẳng lẽ là phu nhân vừa rồi cậu nhắc tới?”
Đôi mắt Diệp Đình đầy ý cười nhìn chằm chằm Lăng Vi, ngay cả người nọ nói gì cũng không nghe thấy.
Anh đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263168/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.