Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai tay Diệp Đình kẹp chặt cô, ép cô ngồi trên ghế, làm nụ hôn này sâu hơn.
Đến khi Lăng Vi tỉnh hồn, anh buông cô ra, hơi thở nặng nề của anh phả lên mặt cô.
Mặt cô đỏ bừng, thật sự không hiểu, sao anh đột nhiên hôn cô?
“Làm gì?” Cô che miệng, chùi qua chùi lại: “Sao đột nhiên hôn em?”
Môi mỏng anh kề sát lần nữa, khẽ hôn lên môi cô, nói: “Hôn em còn cần lý do sao?”
Mặt Lăng Vi đỏ như bàn ủi, tức giận đẩy anh: “Đây là đường chính, không thấy chung quanh có nhiều người đang nhìn sao?”
Ngón tay Diệp Đình xoa môi cô: “Anh muốn thử xem xe này có phải kính thủy tinh một chiều hay không.” Anh nhìn ra ngoài, nói: “Em nhìn đi, người bên ngoài không hề kinh ngạc, chứng tỏ bọn họ không nhìn thấy chúng ta đang làm gì.” A… sau này làm việc này trong xe sẽ rất thuận lợi.
Lăng Vi liếc anh, tin anh mới có quỷ!
Cô giơ tay xoa môi nóng hổi, ngượng ngùng cầm tài liệu che nửa bên mặt. Anh hôn cô không hề báo trước… Nói hôn là hôn. Anh hoàn toàn tùy tâm sở dục, chẳng phân biệt trường hợp, làm nổi bật bầu không khí.
Lăng Vi thật lâu tìm hít thở đều đều, ôm ngực. Diệp Đình nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, giơ tay vuốt má cô.
Lăng Vi cầm tài liệu muốn xuống xe, bị anh kéo lại: “Em đi bộ không tiện, anh đem đi cho.”
Lăng Vi nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Vẫn là em tự đi, em còn rấtnhiều chuyện muốn giao phó anh ta, anh đưa tới cũng không nói rõ.”
“Anh ôm eo đi vào.”
“Đừng… Bây giờ là giờ ăn, bên trong có rất nhiều người… Em còn mặc váy…” Cô mặc váy màu xám tro, bên ngoài là áo choàng dài, bị anh ôm… lộ sạch.
“Ừ, mười giây giao phó xong chưa?” Diệp Đình nhìn mặt cô, đôi mắt như hắc diệu thạch tựa như muốn dính vào trên mặt cô, cô muốn phun anh, mười giây, cô tàn nửa chân, ngay cả hai nấc thang cũng chưa lên tới! Cô chỉ tiệm đồ trang điểm đối diện: “Mặt nạ của em dùng hết rồi, em đau chân, băng qua đường quá phiền toái, anh có thể mua giúp em không? Anh trở lại, vừa vặn em giao tài liệu xong đi ra.”
“Em thật biết dùng người…” Nhìn cô giảo hoạt nở nụ cười, Diệp Đình nhướng mày, cũng phải cười lên. Một người đàn ông như anh, đường đường là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế, cô bảo anh đi mua mặt nạ cho cô? Ha, trừ cô còn ai dám mở miệng chuyện này?
“Đúng rồi! Miếng dán mắt cũng không còn.”
“Miếng dán mắt?” Mắt Diệp Đình đột nhiên lóe sáng, anh nhớ lầm… anh nhìn chăm chú vào cô, nhớ tới… lần trước anh cầm hai bao cao su như miếng dán mắt lắc lư trước mặt anh… Cô lúc đó giống như tiểu hồ ly tinh, thiếu chút nữa giết chết anh.
Anh có thâm ý khác nhìn cô nói: “ Em bảo anh đi mua miếng dán mắt là ám chỉ gì với anh?” Mắt anh trong nháy mắt thâm thúy.
Lăng Vi hận không thể phun vào mặt anh, tức cười nói: “Ám chỉ chân anh dài, bước chân rộng! Bắp thịt phát triển, chạy rất có sức!”
Diệp Đình gật đầu: “Cảm ơn đã khen…”
Lăng Vi đột nhiên cười lên, nói: “Em thật sự không phải khen anh, em nhắc nhở anh đừng đi quá nhanh, tiết kiệm căng trứng!”
“…” Diệp Đình lại không thể đáp trả, không nghĩ tới tiểu nha đầu này trở nên buông thả, dám nói bẩn với anh rồi!
Lăng Vi thầm nghĩ, gần heo người ăn, gần mực thì đen nha! Ở chung với Diệp tổng lâu, bị anh lây… Há miệng cũng có thể khai hỏa…
Lăng Vi che mặt, nhanh chóng xuống xe, dưới ánh nhìn soi mói đằng đằng sát khí của anh, cô bình tĩnh đóng cửa xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.