Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình dừng xe, nghiêng người ôm cô, Lăng Vi tựa vào đầu vai anh, mặt vùi vào hõm vai anh, nước mắt thấm ướt áo anh.
Diệp Đình bị nước mắt cô làm cho đau lòng, tim sắp vỡ đi.
“Đừng sợ, anh sẽ tìm ra người kia.”
Lăng Vi hít mũi nói: “Không biết tại sao, em cảm thấy anh ta như một người thân của em…”
“Người thân?” Diệp Đình nhíu mày, anh hôn trán cô, nói: “Anh tìm anh ta giúp em.”
Anh nổ máy, nhanh chóng đến bệnh viện, Diệp Đình xuống xe, đi vòng qua bên cô.
Anh đưa tay mở cửa, động tác cực nhẹ nhàng, ôm cô xuống xe.
Trên mặt Lăng Vi còn dính nước mắt, anh cúi người, khẽ hôn mặt cô: “Đau lắm không?”
“Không đau…” Lăng Vi ủy khuất sắp không khống chế được tâm tình mình.
Thật ra cánh tay chỉ rách chút da, cô ủy khuất, vô cùng ủy khuất. Không chỉ vì những chuyện xảy ra gần đây, mà nghĩ tới nhiều năm qua luôn cô độc… Làm gì, đều có một mình cô.
Ngón tay bị thương cũng không có ai hỏi. Té bể đầu cũng không có ai quan tâm. Chân chảy máu cũng không có ai đau lòng. Ngay cả dì cả tới cũng là hàng xóm nói cho cô kiến thức căn bản.
Thời gian lâu dài, cô hiểu được, có bị thương hay không, người có thể đau lòng thay bạn, chỉ có thể là chính bạn.
Ai cũng không muốn ủy khuất, nhưng muốn không ủy khuất, phải có bản lĩnh không bị ủy khuất.
Cho nên, từ năm 12 tuổi, bất kể bị thương nặng nhẹ, bệnh nặng hay cảm nhẹ, cô đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263113/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.