Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cổ họng Sở Minh Y căng chặt, hơi thở ngưng ngăn ở lồng ngực.
Từ lúc nào thì biến thành như vậy…
Thái độ của Diệp Đình… đối với mình lại biến thành như vậy?
Nước mắt Sở Minh Y đảo quanh hốc mắt.
Cô ta nắm chặt nắm đấm.
Chỉ thấy Diệp Đình bưng ly sữa để bên môi Lăng Vi.
Lăng Vi nghẹn họng, cuối cùng vẫn uống một ngụm. Diệp Đình lại đưa tới miệng mình uống vào ngụm.
Sở Minh Y chua xót.
Hai người ân ái trước mặt cô ta, hoàn toàn xem cô ta là không khí.
Lúc này còn nhìn thấy Diệp Đình hôn môi Lăng Vi, hôn sâu, sau đó cầm thìa đút cháo cho cô, anh ôm cô, cưng chiều trong mắt không hề có chút giả bộ.
Quả thật là sự nhục nhã. Sở Minh Y giận dữ xoay người lộc cộc xuống lầu.
Lúc chạy tới đại sảnh vừa lúc thấy Lôi Tuấn và Lôi Đình.
Lôi Đình tứ giận trừng cô ta.
Sở Minh Y hất cằm nhìn cô ấy.
Âm thanh của Lôi Đình sắc bén mắng một câu: “Ai cho đồ tiện nữ này vào vậy?” Lúc trước dám bắt cá hai tay, dám phản bội Đình ca, bây giờ còn mặt mũi mà bước vào nhà Đình ca?
Người đàn bà này đúng là không biết xấu hổ vô cùng.
Lôi Đình hầm hừ trừng quản gia trẻ tuổi: “Mắt mù sao? Sau này loại đàn bà không đứng đắn như vậy không cần cho vào nhà.”
Sở Minh Y đi về phía trước.
Nghe Lôi Đình nói vậy liền dừng chân, giẫm giày cao gót quay trở lại chỉ vào mặt Lôi Đình: “Cô nói ai không đứng đắn?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263101/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.