Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, sao anh không có biểu tình gì… Không phải anh bẩm sinh mất vị giác chứ?
“Uống mau đi, anh cũng uống nửa chén cho em rồi. Anh nói cho em, thật ra không khó uống lắm, em nhắm mắt, ừng ực ừng ực… là xong.”
“…” Lăng Vi cầm chén, nhắm mắt uống.
Diệp Đình không nhịn được nữa, che miệng “ọe”. Anh sợ ảnh hưởng cô uống thuốc, cố nén không phát ra tiếng.
“Ọe ——” Lăng Vi uống thuốc xong, cả người đều không ổn!
Diệp Đình che miệng cô: “Đừng ói, cố nhịn! Phun ra phải uống thuốc đắng hơn!”
“Ực ——” Thuốc đã đến cổ họng lại bị cô nuốt xuống.
Uống thuốc đắng hơn, không được! Tuyệt đối không được! Ực ực ực, dùng sức nuốt!
Diệp Đình lập tức đưa nước đường cho cô: “Uống chút nước đường để nén thuốc kia xuống.”
Giằng co nửa giờ, cuối cùng uống thuốc xong.
Hai người đặc biệt đi chà răng mới đi nằm tiếp. Diệp Đình ôm cô, cầm tay cô: “Còn đau không?”
“Nói nhảm!”
“Không phải uống thuốc rồi sao? Sao còn đau?”
“Cũng không phải thuốc thần, nào có hiệu quả nhanh như vậy!”
“…” Diệp Đình không nói thêm gì nữa, bàn tay ấm áp vuốt ve cánh tay cô, đắp lên bụng cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô.
Ôn nhu vuốt ve này và ấm áp trên người anh như nước suối bao lấy cô.
Cô nhích lại gần trong ngực anh, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu thương yêu anh cho cô.
Anh hôm cô, hơi thở hòa vào nhau. Đột nhiên nỉ non bên tai cô: “Lăng Vi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1263018/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.