Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây là đây là đây là… Cô không có cảm giác an toàn sao?
Rút tay về, làm bộ chưa làm gì.
Diệp Đình mở mắt, yên lặng liếc cô.
“Mau dậy đi, cũng không biết mấy giờ rồi.” Lăng Vi lấy tay, chân anh ra. Nhanh chóng bò dậy, kéo lều vải.
Không khí bên ngoài đặc biệt mát mẽ, cô hít thở sâu, duỗi người… Thoải mái…
Không có gì than thản dễ chịu hơn.
“Mau đi rửa mặt.” Một bàn tay ôn hòa hiền hậu xoa tóc cô. Diệp Đình cực kỳ thích cảm giác này, tóc cô mềm mại mượt mà, xoa rất thoải mái.
Bàn tay anh ấm áp, Lăng Vi chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, dường như mạch máu cũng nóng lên.
Cô đỏ mặt, gạt tay anh, nhưng anh thuận thế nắm tay cô.
“Mau đi, đi rửa mặt.” Anh kéo cô ra khỏi lều vải, đến nhà gỗ nhỏ rửa mặt.
Lúc rửa mặt, soi gương, Lăng Vi phát hiện một chuyện thần kỳ… Vết muỗi chích trên người cô không còn!
“Ai nha, kỳ quái… Tại sao không còn vết muỗi chích?” Cô nâng tay nhìn, trên cánh tay cũng mất. Nhấc chân nhìn, trên đùi cũng mất.
“Ha ha – thật thần kỳ! Biến mất hết rồi!” Cô xé quần áo, từ cổ áo nhìn vào trong… ngực, không còn một vết đỏ nào!
Diệp Đình cũng nhìn vào trong theo cô: “Cảm giác tự nhìn thế nào?”
“Cút ——” Lăng Vi hận không thể đánh bay anh.
Buồn cười là, trên người Diệp Đình đều là vết muỗi chích…
Anh cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên người, bĩu môi hừ lạnh: “Em nhìn đi. Em lây toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1262929/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.