Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô theo bản năng liếm môi. Diệp Đình nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đột nhiên nóng lên.
Lăng Vi làm bộ không thấy, nhìn một vòng lều vải. Lều vải này không lớn, cao hơn một thước, vừa vặn có thể hai người nằm.
Anh đập muỗi, hỏi cô: “Nóng không?”
Lăng Vi trừng anh: “Nói nhảm!”
“Tôi cũng nóng…” Anh lấy tay quạt quạt.”
“Đi về?” Cô hỏi.
“Không về! Đi về là cho bọn họ cơ hội cười nhạo.”
“Ở đây thì bọn họ không chê cười nữa? Người ta cũng không ngốc đến mức không biết nơi này nóng?”
Diệp Đình nằm cạnh cô, trên bắp thịt hoàn mỹ mê người đều là vết muỗi chích. Anh nói: “Hiếm khi thả lỏng một lần, tán gẫu chút đi.”
Anh vò lá bạc hà, quét lên cánh tay trắng nõn của cô.
Lăng Vi cũng lấy một ít, quét lên anh.
Diệp Đình hỏi cô: “Sau khi ba mẹ em mất, em liền theo chú em?”
“Ừ.”
“Ông ấy tốt với em không?”
“Tốt.”
“Kể cho tôi nghe đi.”
Tay Lăng Vi dừng lại, mấp máy môi muốn nói chuyện, lại nói không ra lời.
Diệp Đình cũng không thúc giục cô. Cứ vừa để lá bạc hà lên người cô vừa chờ.
Giống như không biết cô khó chịu.
Thật lâu, Lăng Vi nói: “Chú tôi rất tốt với tôi, mỗi ngày đưa tôi đi học, đón tôi tan học. Tôi thích ăn gì, chú đều nhớ. Đồ chơi, quần áo con gái chú có, tôi chỉ có thể nhiều hơn cô ấy, không hề ít hơn.”
“Em thích ăn gì?”
“Đậu phộng rang.”
“…” Diệp Đình gật đầu: “Trái cây thì sao?”
“Dưa hấu…”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1262927/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.