Chương trước
Chương sau
Liêu Tâm cùng Cố Diệu Chi ra sức triền miên, lúc sau xoay người lại, đưa lưng về phía  Cố Diệu Chi yên lặng khóc lên,
“Làm sao vậy?”
“Nhan Ngôn mang thai?” 
Cố Diệu Chi không trả lời, chỉ nắm chặt mái tóc của Linh Tâm trong tay.
“Thực sự xin lỗi. Mẹ của anh…”
“Em không có trách anh, chỉ là nếu cô ấy mang thai, chúng ta càng không có cơ hội, không phải sao?”
Cố Diệu Chi không biết nói thế nào, bản thân Tâm Nhi không được trên dưới nhà họ Cố tán thành, nếu Nhan Ngôn mang thai, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cố càng thêm chắc chắn.
“Hơn nữa…”
“Nói tiếp.” Cố Diệu Chi giống như một vị vua thời cổ đại, truyền lệnh cho nói tiếp.
“Hiện tại cha Cố vẫn chưa nhường vị trí chủ tịch hơn nữa sức khỏe vẫn rất khỏe mạnh, nếu anh có con, chỉ sợ ông ấy sẽ bồi dưỡng cháu trai.”
Cố Diệu Chi đứng thẳng người ngồi dậy, châm một điếu thuốc, Linh Tâm xoay người, ôm chặt Lấy Cố Diệu Chi.
“Em đều vì lợi ích của anh, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để anh có con.”
“Thời điểm không quan trọng, chỉ là em mới có thể làm mẹ của con anh,  chỉ có thể là em.”
Linh Tâm phát ra tiếng cười như chuông bạc, ôm Cố Diệu Chi, hai mắt sáng ngời mang theo dụ hoặc nhìn về phía xa, khóe miệng mơ hồ khơi gợi một chút quỷ kế thành công
Người khác mang thai đều sẽ tăng cân, nhưng Nhan Ngôn lại gầy một cách lợi hại, cả ngày đều nôn đến trời tối đất sầm, hai mắt đen sạm. 
Ở trong biệt thự, cô nằm vô lực trên giường, ngẩn người vô thần.  Bỗng nhiên đến gần hơi thở nữ tính khiến cô lấy lại tinh thần, ngước mắt lên, đối diện với một gương mặt kiều diễm, tinh xảo.
“Tất cả mọi người đều mang thai? Chỉ có cô khổ sở như vậy?”
Âm thanh lạnh lẽo và vô tình vang lên bên tai cô, mang theo mười phần chết giễu.
“Cô có việc gì sao?”
“Em có biết đêm qua, Diệu Chi nói với tôi như thế nào không?”
Nhan Ngôn lắc đầu.
“Anh ấy nói, người có thể làm mẹ của con anh ấy, chỉ có thể là tôi.”
Nhan Ngôn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, “Không! Nhất định phải giữ đứa bé lại, cầu xin cô…”
Thân thể cô thật sự rất suy yếu, mấy ngày ăn đồ gì đều nôn ra, căn bản không có bất kỳ khí lực nào để cô chống lại, Liêu Tâm đè lại hai tay Nhan Ngôn giãy giụa, dùng đầu gối cứng rắn, hung hăng đè bụng Nhan Ngôn, dùng sức ấn xuống, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế từ bụng dưới truyền đến, lan tràn đến khắp người của cô… Đau đớn đến tê dại cả người ùn ùn kéo đến.
Nhan Ngôn đau đớn, mặt trắng bệch, cô mở đôi môi trắng bệch, đau đến nỗi cô không  nói ra nửa câu. 
Con ngươi vốn trong suốt của cô, vào giờ khắc này, biến thành tối tăm, cô mở to mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, đáy mắt dần dần không còn tiêu cự… Xong một trận điên cuồng khuấy động, đôi mắt của cô đau đớn rồi tối sầm ngất đi.
Câu cuối cùng cô nghe được là: “Được rồi, đây cũng được coi là dạy dỗ cô. Để cô thấy rõ thế nào là chủ tớ, thế nào là chủ nhân nuôi dưỡng chó.”
Tỉnh lại đã là ba ngày sau, Nhan Ngôn vừa mở mắt nhìn thấy trần phòng bệnh.
Đứa bé…
Con của cô…
Nỗi đau khổ như thủy triều ập đến, nhấn chìm cô.
Ngón tay cô từ từ chạm xuống, mẹ Cố ngồi ở đầu giường chăm sóc cô
“Đứa nhỏ này, tỉnh rồi?”
Cô nhìn về phía mẹ Cố, nước mắt không kìm được chảy xuống, nhưng một câu  cũng không nói ra, không phải là cô không muốn, mà là hết thảy đã sớm không cần phải nói  ra, cô còn nhớ rõ những gì mà Linh Tâm nói lúc trước, cha của đứa bé cũng không muốn giữ lại nó, cô là một người không có quyền lợi làm mẹ còn có thể nói cái gì.
“Sao mang thai không nói với gia đình, còn may là Minh Châu đi tìm con, nhìn con máu me đầy người nằm trên giường hôn mê, chúng ta mới biết được.”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, bầu không khí áp lực đột nhiên trải rộng khắp phòng bệnh, tuy anh không thích Nhan Ngôn, nhưng đứa nhỏ vẫn vô tội, nhưng là anh vừa rời nhà đến doanh nghiệp nhà họ Cố thì nhận được điện thoại cầu cứu của Minh Châu, Nhan Ngôn chết lặng mà mờ mịt nhìn mẹ Cố,  sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, đôi mắt trống rỗng, làm cho trái tim của người khác cũng xẹt qua một tia đau đớn.
Nhưng rất nhanh anh đã khôi phục sự lạnh lùng: “Bản thân con cũng không có ý định giữ lại.”
Mẹ Cố tức giận quay đầu lại nhìn Cố Diệu Chi: “Nói bậy cái gì?”
Một câu nói cũng đủ làm trái tim của Nhan Ngôn rơi vào hố băng vô tận.
Cô chết lặng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông quen biết hơn mười năm trước mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này sao anh xa lạ như thế.
Cho tới nay đều là cô phạm tiện, không phải sao?  Cũng có lẽ, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh… Cho tới bây giờ, đều là cô vội vàng quấn lấy anh.
Cô yêu Cố Diệu Chi suốt mười năm, nhưng không ngờ, tình yêu này, chỉ là vở kịch một mình cô diễn. Trong mối quan hệ này, ai mà không có vết thương chồng chất, ai mà không bị tổn thương thương tích đầy mình. Người đàn ông mà cô yêu đã hủy hoại đứa con của cô rồi đẩy cô xuống vực thẳm.
Nhan Ngôn cười khổ một chút: “Quên đi, có phải con có thể về nhà rồi hay không.”
Mẹ Cố đỡ Nhan Ngôn dậy: “Về nhà với mẹ đi.”
“Không cần đâu phu nhân, con không có việc gì.”
Mẹ Cố nhẹ giọng thở dài, dặn dò Cố Diệu Chi vài câu, mắt thấy hai người trở về biệt thự phía thành Tây.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Cố Diệu Chi và Linh Tâm vẫn tiếp  tục, chỉ là Nhan Ngôn đã trở nên hoàn toàn im lặng, ngày trước đôi mắt lạnh lùng của Cố Diệu Chi đả thường quá sâu sắc giờ phút này trong lòng cô đã chết lặng không thể kích thích được bất kỳ ngọn sóng nào, cô vẫn tiếp tục làm chuyện của mình, đánh dọn toàn bộ mọi ngóc ngách của biệt thự.
Bầu không khí  như vậy kéo dài  mấy ngày, Cố Diệu Chi rốt cuộc nhịn không được nữa, một đêm, Nhan Ngôn thừa dịp bọn họ đã nghỉ ngơi bắt đầu dọn dẹp phòng tắm, Cố Diệu Chi không biết từ đâu đến tức giận, tức giận đi vào trong phòng tắm, kéo Nhan Ngôn lên, lạnh lùng nói: “Nói chuyện!”
Nhan Ngôn chỉ trong nháy mắt bị dọa sợ, sau đó lui về phía sau vài bước. Cố Diệu Chi giận dữ, giơ tay hung hăng đấm một quyền vào gương phía sau cô. 
Rầm một tiếng, gương chia năm xẻ bảy, máu tươi nóng rực bắn tung tóe lên trên mặt Nhan Ngôn.
Cánh môi không còn giọt máu của cô run rẩy một chút, lại không phát ra được một chữ, rũ mắt chậm rãi nhìn về phía tay Cố Diệu Chi, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia đau lòng.
“Cô bị điếc phải không? Nếu không nói chuyện, tôi sẽ ở chỗ này làm cô.”
Cố Diệu Chi nổi giận đùng đùng xoay cô qua, Nhan Ngôn vừa mới sinh non, bản thân còn chưa khôi phục, Cố Diệu Chi mỗi một lần mang đến cho cô cảm giác đau đớn như xé toạc tất cả.
Bởi vì chân của cô đã mềm nhũn,  dần dần quỳ xuống, Cố Diệu Chi sửa sang lại người mình xong, từ phòng tắm đi ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa phòng tắm, Nhan Ngôn quay đầu nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của anh, tuyệt vọng tựa vào tường, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Nhà họ Cố có tiệc, em cũng muốn đi.”
“Không được.”
“Không sao, nghe nói có rất nhiều ngôi sao sẽ đến.”
“Em hiểu chuyện một chút đi.”
“Chẳng lẽ anh muốn đưa cô ấy đi sao?” Hai tay của Liêu Tâm ôm lấy, giống như nhìn thoáng qua Nhan Ngôn đang thu dọn vệ sinh, Nhan Ngôn từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu nhìn hai người.
Cố Diệu Chi nhìn chằm chằm cô, ngây ngẩn cả người, Liêu Tâm nhìn thấy được bộ dạng xuất thần của Cố Diệu Chi, tức giận đi tới bên Nhan Ngôn nói:
“Này, tham gia bữa tiệc, cô có lễ phục không?”
Nhan Ngôn nghi hoặc nhìn cô ta, lắc đầu.
Cố Diệu Chi cũng mới nghĩ đến chuyện này, cô vẫn luôn ở Cố gia một thời gian dài, nhưng trước đó trong các buổi tiệc của nhà họ Cố, cô vẫn luôn mặc bộ quần áo người giúp việc.
“Đi theo tôi.”
Nhan Ngôn nghe lời đứng lên, đi theo phía sau Cố Diệu Chi, đi ra khỏi biệt thự.
Hai người đi tới cửa hàng xa xỉ của Phương Vũ, Nhan Ngôn câu nệ  đi theo phía sau anh: “Chọn cho cô ấy.”
Người trong cửa hàng kỳ quái nhìn Nhan Ngôn, cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, làn da vẫn rất tốt, quần dài rộng thùng thình, ao dệt kim sam vô cùng đơn giản, ăn cắp mất hơi thở của tuổi trẻ, Nhan Ngôn được mọi người lôi kéo đi vào thay đổi quần áo, lăn lộn trong sung sướng từ bộ này qua bộ khác, cuối cùng là một chiếc váy đen thuần dài phết đất mới làm cho Cố Diệu Chi vừa lòng.
Nhan Ngôn ăn mặc chỉnh thể rồi trang điểm, quả thật khiến Cố Diệu Chi một lần nữa ngây ngẩn cả người. Anh chưa từng nhìn qua diện mạo của Nhan Ngôn lúc trang điểm, hoàn toàn bất đồng với phong cách mị hoặc của Linh Tâm.
“Lấy cái này đi.”
Đến buổi tối, mỗi năm một lần nhà họ Cố tổ chức tiệc cũng bắt đầu, đối tác của nhà họ Cố đều từ bốn phương tám hướng tụ tập đến thủ đô tham dự, Nhan Ngôn rốt cuộc vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Cố, tuy rằng bầu không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ, hai người vẫn là trang phục lộng trang tham dự bữa tiệc, Nhan Ngôn hiểu rõ mình phải để cho Cố Diệu Chi có chút mặt mũi.
Chiều cao của cô mặc dù không cần giày cao gót làm nền, nhưng váy dài quá, cô không quen với việc này, chạy ở phía sau theo sát bước chân của Cố Diệu Chi.
Cố Diệu Chi có thể cảm nhận được dáng vẻ chật vật của người phía sau, dừng ở cửa, chống cánh tay lên, làm chỗ để Nhan Ngôn đỡ.
Nhan Ngôn gật đầu, cự tuyệt anh, hơn nữa còn cố ý vô tình bảo trì một ít khoảng cách.
“Tùy cô.”
Hai người một trước một sau vào hội trường,  mẹ Cố tiến lên giữ chặt Nhan Ngôn: “Đây là con dâu của tôi, mong mọi người chiếu cố.”
Nhan Ngôn giống như các vị trưởng bối lễ phép cúi đầu kính rượu, đây là lần đầu tiên cô lấy thân phận thiếu phu nhân nhà họ Cố xuất hiện trước mặt mọi người.
Cố Diệu Chi cũng lần đầu tiên yên lặng đi theo bên người.
Bộ dạng đáng thương của Nhan Ngôn tựa hồ làm cho Cố Diệu Chi xúc động, đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, đang muốn mở miệng phụ họa giới thiệu cùng mẹ của anh thì tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh nhanh chóng đứng thẳng người, nhận điện thoại, bên kia không biết nói cái gì, thân hình cao ngất của anh chấn động, trầm giọng nói: “Được, tôi sẽ đến ngay.”
Mẹ Cố nhìn dáng vẻ muốn rời đi của Cố Diệu Chi: “Đi đâu?”
“Linh Tâm, xảy ra chút chuyện.”
“Không được đi.” Mẹ Cố còn chưa nói xong, anh đã bước nhanh ra khỏi hội trường, quả nhiên, chỉ cần Linh Tâm nói một câu, bất cứ khi nào hay ở đâu, anh sẽ đều chạy tơi. Hóa ra, yêu hay không yêu, có sự khác biệt rõ ràng như vậy…
Mọi người xấu hổ nhìn Cố Diệu Chi rời đi, rồi xấu hổ nhìn Nhan Ngôn bị ném lại ở hội trường, một người rời đi thì cô lại nhận lại mấy trăm người đồng tình, ánh mắt đáng thương, chính mình nhìn thấy chồng mình vì một người phụ nữ khác rời đi.
Nhan Ngôn buông cánh tay mẹ Cố ra: “Con qua bên kia ngồi một lúc.”
Mẹ Cố gật đầu, vỗ vỗ bả vai đứa nhỏ này.
“Đi đi.”
Bệnh viện, phòng bệnh VIP.
Dáng người cao lớn của Cố Diệu Chi từ bên giường bệnh đứng lên, cúi người nhìn về phía trán của Linh Tâm.
“Thế nào rồi?”
“Em khá hơn nhiều rồi. Xin lỗi đã quấy rầy bữa tiệc của anh. Một mình em cô đơn muốn ra ngoài dạo một vòng, không ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ.”
Linh Tâm suy yếu nói, tràn đầy sùng bái nhìn anh: “Có anh ở bên cạnh em, em  thật sự rất hạnh phúc. Sau này, mỗi ngày anh đều ở cạnh em, có được không?”
Bị lời nói ngọt ngào mềm mại của cô làm cho xúc động, Cố Diệu Chi ngồi bên giường bệnh, dịu dàng ôm cô vào lòng. 
“Có thể.”
Linh Tâm nhắm mắt, trên gương hai má ửng đỏ.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, hormone ái muội nhanh chóng tăng lên.
Nhan Ngôn mượn cơ hội này, tự mình trở về biệt thự phía thành tây, phòng rộng lớn căn bản không có chỗ để cô có thể dung thân, băng lạnh lạnh lẽo, chỉ có Cố Diệu Chi cùng Linh Tâm sau khi về nhà mới có thể thay đổi trở thành một ngôi nhà mới ấm áp.
May mắn thay, cô cũng không bật đèn, đi trong bóng tối trở lại tầng hầm của mình, cẩn thận thay lễ phục trên người, gấp lại, cất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.