Chương trước
Chương sau
Cáo biệt phong cảnh của Dân quốc trở về với thời hiện đại, Lục Tri Phi bỗng nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đi qua một thế hệ. Nhìn từng dãy nhà cao tầng san sát, lại nhìn con đường đông người lui tới trước mặt, cho dù bản thân cậu không thật sự trải qua chiến hỏa loạn ly thế nhưng cũng không nhịn được thầm cảm thán, hòa bình thật tốt.

Bất quá, chuyện đầu tiên cậu cần phải đối mặt chính là một vấn đề khác.

Tuy rằng dòng chảy thời gian trong sách và bên ngoài không quá giống nhau, dẫu vậy cậu đã ở trong sách rất nhiều ngày, mà thế giới thật cũng đã qua hết ba ngày. Nói cách khác, cậu đã cúp học tròn một ngày.

Hơn nữa bởi vì Lục Tri Phi còn sở hữu danh hiệu giáo thảo, vậy nên hầu như tất cả giảng viên đều biết mặt cậu, từ đó dẫn đến, Lục Tri Phi vừa về đến trước đã bị chộp đến giáo dục phê bình.

Thái độ nhận sai của Lục Tri Phi vô cùng thành khẩn, thế nhưng cố vấn học tập nghiêm nghị vẫn quyết định trừ điểm hạnh kiểm của cậu. Vậy nên suốt mấy ngày sau đó Thương Tứ đều cầu hoan không thành công, Viên Viên của hắn đang vô cùng say mê học tập, không có thời gian đàm luận nhi nữ tình trường.

Thương Tứ ôm một bụng tà hỏa, hơn nữa trong thư trai lại có vài thằng nhãi yêu quái được gửi đến, trên mép vậy mà trực tiếp mọc lên mụn nhọt.

Lục Tri Phi liền tò mò hỏi: “Anh trước đây đến tột cùng làm sao sống được?”

Thương Tứ cảm thấy Viên Viên thực sự không thương mình, nằm dài trên ghế ngựa ngoài sân viện lẳng lặng nhìn mây trời xa vời. Bất chợt trong đầu y lóe lên vấn đề vừa được hỏi, trước đây hắn đã sống như thế nào đâu?

Hình như không thế nào nhớ kỹ được.

Từ lúc Lục Tri Phi chính thức bước vào thư trai, cuộc sống của hắn đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Nếu như thật sự phải nói, trước đây sinh hoạt của Thương Tứ chính là hai màu trắng đen, là do hắn dùng bút và mực tự mình vẽ ra nhan sắc, rất phong lưu thoải mái nhưng nhìn lâu rồi cũng không tránh khỏi có chút đơn điệu buồn chán.

Bản thân Lục Tri Phi giống như vô sắc, cho dù có cũng giống như sông nước Giang Nam vậy, rất nhạt, rất đạm. Thế nhưng cậu đã mang đến cho cuộc sống Thương Tứ thật nhiều màu sắc rực rỡ, mà đó cũng là lý do khiến Thương Tứ cảm thấy cuộc sống trước đây của mình cũng giống như một cái chớp mắt, đã trở nên xa xôi không rõ.

“Viên Viên.” Thương Tứ lại bắt đầu nỉ non, lúc rảnh rỗi việc Thương Tứ thích làm nhất chính là gọi Lục Tri Phi, biến đổi đủ loại xưng hô để gọi, hơn nữa là càng làm càng nghiện, hoàn toàn không biết mệt.

Lục Tri Phi cầm một chén chè hạt sen ra khỏi bếp, “Ngồi dậy ăn một chút nào.”

Thương Tứ lập tức ngồi đậy, ngửa đầu lên nhìn ái nhân, “Viên Viên thật là đẹp mắt.”

“Khen em cũng không có tác dụng.” Lục Tri Phi đặt chén vào tay người nọ, “Tự mình ăn.”

Hạt sen vừa lột sáng nay, Thái Bạch Thái Hắc một bên đùa giỡn một bên ăn vụn, dây dưa nửa ngày mới lột đầy một chén. Mà sau khi lột hạt sen xong còn hận không thể treo một tấm biển ‘hạt sen là do Thái Bạch/Thái Hắc lột’ lên ngực, công lao lớn đến không thể làm lơ.

Lục Tri Phi lại thương lượng với Thương Tứ, sang năm trồng một ít sen trong hồ, vừa đẹp lại vừa có đài sen để hái. Chờ hoa sen tàn rồi còn có thể đào củ ăn, đào lên, rửa sạch, nhồi vào bên trong một chút gạo nếp, cho vào nồi thêm chút đường ngao lên. Đợi khi đủ lửa, vừa mở nắp nồi hương thơm liền xộc lên mũi, nhất là gạo nếp bên trong, vừa mềm mại lại ngọt ngào, cho dù để nguội cũng rất ngon miệng.

Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, tâm tư dần dần bay xa, từ củ sen nghĩ tới giàn nho, còn nghĩ tới bầu hồ lô. Lúc Lục Tri Phi còn bé cũng có một cái hồ lô như vậy, là bác Ngô hái từ trong vườn nhà hàng xóm về, sau khi phơi khô phải gia công mất kha khá thời gian rồi mới đưa cho cậu làm đồ chơi, cậu thích nó muốn chết.

Thương Tứ thấy Lục Tri Phi nghĩ đến thất thần, liền múc một muỗng chè hạt sen đưa tới bên miệng cậu, Lục Tri Phi rất phối hợp mở miệng ăn vào.

Đối với đề nghị của Lục Tri Phi, đương nhiên Thương Tứ sẽ không phản đối. Cho dù Lục Tri Phi có muốn lấp cái hồ này lại, Thương Tứ cũng sẽ không có một câu oán hận nai lưng ra xúc từng xẻng đất.

Hai người chia nhau một chén chè hạt sen, Lục Tri Phi nói: “Em nấu rất nhiều, anh mang đi chia cho Nam Anh và Hoa Mộc Thiếp một ít.”

Thương Tứ buông chén, ôm người không chịu buông, “Ta chỉ muốn ở nhà cùng em.”

“Nhanh đi.” Lục Tri Phi đẩy nhẹ một cái, “Em dùng nước đá để ướp, lại chậm sẽ tan hết.”

Lúc này Thương Tứ mới bất đắc dĩ đi vào nhà cầm lấy hộp thức ăn Lục Tri Phi đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng trước khi ra cửa còn cúi đầu hôn trộm lên mặt Lục Tri Phi một cái.

Lục Tri Phi đang rửa chén, trên tay đều là bọt xà phòng, muốn đuổi người đi cũng không đuổi được, “Anh còn không đi?”

Thương Tứ không đáp ứng, “Em chủ động một chút, ta sẽ đi ngay.”

Lục Tri Phi biết hôm nay không đem người dỗ ngọt là không được, nhìn ra cửa sổ thấy hiện tại không có ai, liền nhanh chóng nhón chân hôn lên môi đối phương một cái, “Như vậy đã được chưa?”

Một nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước lại thành công khiến lòng Thương Tứ ngọt như uống mật, vô cùng cao hứng mang hộp thức ăn ra ngoài.



Thương Tứ trước hết đi tiểu viện của Nam Anh, hai đứa trẻ sinh đôi nhà họ Lâm gởi nuôi ở đây đã có thể bò đến vô cùng nhanh nhẹn. Ban ngày Ngô Nhai sẽ ra ngoài đi làm, Nam Anh ở nhà chơi cùng hai đứa trẻ, tâm tình tốt đẹp nên thân thể cũng khỏe mạnh hơn không ít.

Hai bé sinh đôi cũng rất thích Nam Anh, bò bò một hồi liền quay về bên canh, vươn tay muốn ôm một cái. Thương Tứ tâm tư xấu xa, vài lần kéo hai đứa nhỏ khỏi người Nam Anh, đem bọn chúng chọc đến mếu máo.

Nam Anh còn nói, qua vài ngày nữa y định bày một cái tiệc rượu, chính thức nhận hai đứa trẻ làm con nuôi.

Đây cũng không phải nhất thời này lòng tham, thứ nhất y và Ngô Nhai không thể có con, sau nữa hai đứa trẻ này cũng thật sự không còn cha mẹ. Bọn họ ở chung vài ngày, tiểu viện nhờ đó nhộn nhịp hơn không ít, đúng là nuôi vài ngày nuôi ra được cảm tình.

Thương Tứ từng nghe Ngô Nhai nói, có hôm một trong hai đứa trẻ không cẩn thận kéo dãy lụa che mắt của Nam Anh xuống. Nam Anh khi đó vội vàng xoay người lấy tay che mắt, sợ hù đến bọn trẻ, nhìn y như vậy Ngô Nhai cực kỳ đau lòng, nào ngờ hai đứa nhỏ lại leo lên người Nam Anh, cười híp mắt hôn lên mi mắt của y.

“Nam Anh khóc, nhưng ta biết trong lòng đệ ấy chính là cao hứng. Kỳ thực tuy rằng bên ngoài đệ ấy không lộ ra, thế nhưng trong lòng lại rất chú ý đến mắt của mình. Mấy hôm nay ta tỉ mỉ nhìn lại, đường vân cây khô trong mắt đệ ấy giống như nhạt đi không ít, có lẽ hai đứa bé này chính là món quà trời cao ban cho chúng ta.” Ngô Nhai đã nói như vậy.

Chuyện tốt đến thế, Thương Tứ nghe xong đương nhiên cảm thấy hài lòng, bụng nghĩ khi trở về nhất định phải kể cho Lục Tri Phi, đối phương khẳng định còn vui hơn cả hắn.



Bất quá, tâm tình tốt đẹp này của Thương Tứ, sau khi gặp được Hoa Mộc Thiếp liền tiêu thất gần như không còn.

Cả kỳ nghỉ hè này Hoa Mộc Thiếp đều sắp chơi đến điên rồi, còn cùng con của cảnh sát Tiền thành lập cái gì mà ‘Đội trinh thám tiểu học’, chạy khắp nơi giữ gìn trị an. Trầm Thương Sinh nói dạo gần đây nàng xem Conan đến mức có chút tẩu hỏa nhập ma, còn si mê Bao Thanh Thiên, phong Sherlock Holmes trở thành nam thần của mình, vừa nhìn thấy xe cảnh sát sẽ chạy riết theo sau. Nếu như không phải nàng còn nhớ thân thể Tiền Quả không tốt, không thể vận động quá kịch liệt, chỉ sợ đã sớm leo nóc nhà lật mái ngói.

Thương Tứ ban đầu còn không cảm thấy có gì không tốt, trẻ con mà, bướng bỉnh một chút là chuyện bình thường. Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đầu tóc rời rạc, váy hoa bẩn thỉu của Hoa Mộc Thiếp, hắn lại muốn xốc người lên đánh đòn.

“Tứ gia gia ta sai rồi, ta bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn mà!” Tốc độ nhận sai của Hoa Mộc Thiếp thật ra đủ nhanh, còn biết che chở Tiền Quả, len lén nháy mắt ra hiệu đối phương chạy mau.

Tiền Quả cũng là đứa nhỏ giảng nghĩa khí, nắm lấy Đại Hoàng đứng thẳng bên cạnh, “Anh trai, anh đừng trách A Thiếp mà, đều do em dẫn bạn ấy ra ngoài chơi.”

Trong ấn tượng của Tiền Quả, anh trai lớn này là người tốt, tuy rằng cậu không biết vì sao đối phương kiên quyết không cho cậu gọi là chú, rõ ràng A Thiếp còn gọi anh ta là gia gia đâu.

Thương Tứ cũng không phải thực sự muốn phạt Hoa Mộc Thiếp, vỗ vỗ băng ghế dài trước cửa hàng, “Đều ngồi xuống đây, anh Tri Phi làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Ánh mắt của Hoa Mộc Thiếp và Tiền Quả lập tức sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đi rửa tay ngồi lên băng ghế chờ đợi. Thương Tứ múc cho mỗi đứa một chén chè nhỏ, sau đó bước ra sau băng ghế giúp Hoa Mộc Thiếp chải đầu.

Con hồ ly nhỏ phàm ăn Hoa Mộc Thiếp này, tuy rằng tóc bị Thương Tứ chụp trong tay nhưng miệng lại không chịu nhàn rỗi, vừa ăn vừa căn dặn, “Tứ gia gia phải chải cho đẹp một chút nha, phải búi giống như tiểu công chúa vậy!”

“Ngươi chính là bình dân mắt toét, còn muốn làm tiểu công chúa sao.” Thương Tứ ghét bỏ địa vỗ vỗ đầu nàng, “Cứ ăn đi.”

“Dạ.” Hoa Mộc Thiếp lại múc một muỗng chè lớn cho vào miệng.

Chờ nàng ăn xong, tóc cũng đã được búi gọn, Hoa Mộc Thiếp nhanh chóng buông chén chạy đi soi gương, không nhìn không biết, vừa nhìn còn bị dọa cho giật mình, “Ai nha, mình thực sự quá đáng yêu rồi! Quả Quả, Quả Quả, cậu mau đến xem này!”

Tiền Quả còn tưởng có chuyện gì, vội vàng buông chén chạy tới, kết quả lại thấy Hoa Mộc Thiếp đang ôm cằm đứng vặn vẹo trước gương, thỏa mãn đến mắt cũng sắp híp thành một đường thẳng.

Lần này Thương Tứ giúp cô bé thắt một bím tóc cao từ sau đầu thả xuống, bím tóc có hơi lơi ra, xen kẽ giữa những lớp tóc là một dây ruy băng hoa nổi, từng bông hoa nhỏ lớn cở hạt đậu nành đan xen trong bím tóc, thoạt nhìn cứ ngỡ bím tóc đang nở ra hoa, vô cùng đáng yêu.

“Đẹp mắt không?” Hoa Mộc Thiếp hỏi.

Tiền Quả ngượng ngùng đỏ mặt, gật đầu.

Hoa Mộc Thiếp lại đi hỏi Trầm Thương Sinh và Ngô Nhai, sau khi nhận được đáp án xác định liền chạy về phái Thương Tứ, “Tứ gia gia!”

Thương Tứ khoanh tay đứng trước cửa hàng tiện lợi, cằm khẽ nâng lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Hoa Mộc Thiếp mặc kệ, dán lên người Thương Tứ vô cùng vui vẻ.

Một lát sau, nàng cùng Tiền Quả chạy đi cho cđám chó ăn, Trầm Thương Sinh nhân cơ hội đến nói chuyện với Thương Tứ.

“Có việc?” Thương Tứ bình thản ung dung ngồi lên băng ghế dài, hỏi.

Trầm Thương Sinh có chút do dự, dừng lại vài giây mới lên tiếng: “Tuần sau là tựu trường rồi, cuối tuần tôi định dẫn Hoa Mộc Thiếp đi công việc trò chơi, muốn xin anh cho nghỉ phép.”

Thương Tứ không quá lưu ý, “Ngươi là cửa hàng trưởng, xin nghỉ không cần đặc biệt nói với ta.”

“Còn một chuyện nữa.” Trầm Thương Sinh thẳng thắn, “Bảng chữ mẫu kia của Liễu sinh, anh đã thu về chưa?”

“Còn không có, làm sao vậy? Sợ ta đem đốt?”

Trầm Thương Sinh lắc đầu, “Không phải, vừa vặn ngược lại, tôi hy vọng anh có thể mang nó đi đốt.”

Chuyện này Thương Tứ quả thực sinh ra vài phần hứng thú, “Ngươi sẽ không sợ bản thân sẽ bị chết cháy sao?”

Nếu nói Trầm Thương Sinh không lo lắng là giả, vậy nên hắn mới chạy đi tìm Thương Tứ, “Tôi không muốn chết, tôi muốn sống.”

Thương Tứ không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt Trầm Thương Sinh tràn ngập kiên định, “Tôi muốn làm một nhân loại chân chính.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một tay.”

“Tại sao ta lại phải giúp ngươi? Đối với ta, giết người sẽ đơn giản hơn nhiều.” Thương Tứ nhướn mày.

Trầm Thương Sinh cũng không đem những cái lý do đao to búa lớn gì ra để thuyết phục Thương Tứ, hắn có thể sống sót trong tay Thương Tứ cho đến bây giờ kỳ thực đã coi như kỳ tích. Càng nghĩ càng cảm thấy, hình như chỉ có lời lẽ hồn nhiên, tràn đầy chính nghĩa của Hoa Mộc Thiếp là có thể mượn đi vận dụng một chút, hắn bố trí ngôn ngữ lại cho mạch lạc, nói, “Tôi chưa từng giết người, sự tồn tại của tôi cũng không gây nguy hiểm cho người khác. Vậy nên tôi nghĩ mình cũng có cơ hội để tồn tại.”

Thương Tứ nhìn chằm chằm Trầm Thương Sinh, ánh mắt bén nhọn đến mức phảng phất có thể nhìn rõ những góc khuấn sâu thẳm trong nội tâm của đối phương.

Năm đó khi Thương Tứ dùng một chữ định sinh tử, chủ yếu là sợ sự tồn tại của Trầm Thương Sinh sẽ gây nguy hiểm cho hiện thế. Sau này, Trầm Thương Sinh may mắn có thể hồi sinh, thế nhưng ngoại trừ chuyện của Hứa Uyển Linh quả thực cũng chưa từng làm qua việc thương thiên hại lý gì. Mà nói cho cùng, Hứa Uyển Linh cũng là bị chấp niệm trong lòng quấy phá, không trách được người khác.

Mà Trầm Thương Sinh vì sao lại phải làm ra sự kiện kia? Còn không phải là muốn kéo dài thời gian với Thương Tứ, tranh thủ cơ hội sống tạm cho bản thân sao.

Cứ thế, vấn đề liền quay về nguyên điểm, nếu như không phải chúng Thần trong lúc nhàm chán viết ra quyển sách kia, sáng tạo Trầm Thương Sinh cũng sẽ không tạo thành hậu quả về sau. Nói đi nói lại, mọi chuyện bất quá chỉ là nhân quả tuần hoàn.

Nghiêm chỉnh suy xét, Thương Tứ là một trong những người khởi xướng, hoàn toàn không có tư cách bình phẩm Trầm Thương Sinh.

“Mà thôi.” Thương Tứ lột một thanh kẹo que cho vào miệng, “Toàn bộ tiền nhân hậu quả của việc này, lật qua lật lại đều có trách nhiệm của ta. Liễu sinh phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ tới tìm ta, đến lúc đó ta liền đem ngươi viết vào sách của ta, coi như dứt điểm một cọc tâm sự.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.