Cánh cửa gỗ màu son bị thân thể bay ngược ra đánh vỡ, bên ngoài quán trà la liệt thân thể của đám binh lính bị đánh chết hoặc lăn lộn đau đớn, vừa vặn dùng cửa lớn của quán làm tâm, bày thành một hình cánh quạt. Lại phịch một tiếng, cảnh cửa đã vỡ nát rốt cuộc ngã xuống, bung thành từng mảnh, mà chủ nhân tạo thành cánh quạt người kia rốt cục cũng ra khỏi cửa, xuất hiện trong tầm mắt của đám đông.
Đó là một gương mặt ai cũng quen thuộc, thế nhưng rồi lại cũng không quen thuộc như vậy.
Trận đánh nhau kịch liệt ngay trong khoảnh khắc mà người nọ xuất hiện đã bị hóa giải trong vô hình, viện binh còn chưa tới, đám cảnh sát tô giới đang vội vàng tập hợp cũng chỉ mới đến đầu đường. Nhóm người trốn tránh xung quanh lặng lẽ nhô đầu ra nhìn về phía người nọ, chỉ thấy y nhẹ nhàng đặt một đóa hoa mẫu đơn trắng ngăn chặn lỗ thủng trên ngực của một binh lính vừa bị đạn bắn.
Cành lá xen lẫn máu thịt, vết thương đỏ rực nở ra hoa trắng. Gió thổi nhẹ một cái, vài giọt máu tươi từ đầu ngón tay của Tiểu Kiều nhỏ xuống rơi vào cánh hoa trắng nõn.
Tiểu Kiều lấy khăn tay ra xoa, nhìn về phía đám người còn sống, nụ cười trên mặt cũng sâu dần, “Trở về nói cho Dã Điền, ta chờ gã đến bắt.”
Một chiếc xe có rèm đen lái tới, Tiểu Kiều và Sùng Minh trước khi cảnh sát xuất hiện một giây cứ thế nghênh ngang rời đi. Đám binh lính còn sống ôm vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945155/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.