“Kiều quân, người này ngài hẳn là có quen biết đi?” Sỹ quan dùng mã tấu đẩy gương mặt dính đầy bụi bẩn kia lên, quay đầu nhìn Tiểu Kiều, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm và bức bách.
“Ông ta là Tổng kinh lý nhà xưởng của tôi, Trịnh Hòa, tôi đương nhiên quen biết.” Tiểu Kiều nói, giọng điệu hơi gay gắt, sau đó hiện lên một tia trào phúng, “Thế nhưng nửa tháng trước tôi đã bắt đầu điều tra việc ông ta tham ô thất trách, dự định vài ngày nữa sẽ tính toán sổ sách cùng ông ta. Ngài Dã Điền đây mang ông ta đến là muốn giúp tôi quét sạch nội bộ sao?”
Tham ô thất trách? Dã Điền vì sự rẽ ngoặc bất ngờ của câu chuyện mà hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trịnh Hòa, chỉ thấy người nọ mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, trong ánh mắt mang theo lửa giận, “Con điều tra chú?”
Tiểu Kiều cười nhạt, “Ông cảm thấy tính mạng của ông so với tiền thật bạc thật còn đáng giá? Ông không chỉ tham ô tiền của tôi còn thông đồng với đám chú bác không ra gì kia, ông cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao? Nếu như không phải ông cùng cha tôi còn chút giao tình cũ, ông từ sớm đã phải chìm xuống đáy sông Hoàng Phố rồi.”
“Ta phi!” Trịnh Hòa giùng giằng muốn thoát khỏi sự kềm chế, hướng về phía Tiểu Kiều đánh tới, “Kiều Nguyệt Sơn một đời anh danh, làm sao lại sinh ra đồ chó má ăn cây táo rào cây sung như mày chứ! Người Nhật, người Anh, người Pháp, người Mỹ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945149/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.