Chương trước
Chương sau
Càng tới gần giờ tý (*gi ữ a đêm) nhiệt độ lại càng hạ thấp, hàn khí âm lãnh giống như phát ra từ lớp đất dưới chân khiến người ta không còn chỗ nào để trốn. Vậy nên cho dù hiện tại là thời điểm nóng nhất của mùa hè, Lục Tri Phi vẫn khoác thêm một lớp áo khoác do Thương Tứ đưa tới, một chút cũng không ỷ lại.

Cậu cùng Thương Tứ đi dọc theo con đường trước cửa thư trai, cũng không đặc biệt chọn đường. Một người mặc áo khoác tay ôm bầu rượu, một người chắp tay sau lưng ngân nga giai điệu dân gian, ánh trăng sáng tỏ cùng âm khí lượn lờ bốn phía chậm rãi dung hợp, lúc Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn, nốt chu sa giữa trán đỏ sậm như máu.

Lục Tri Phi cảm thấy, lúc này cậu và Thương Tứ thực sự rất giống mấy loại sứ giả gì đó trong những bộ phim truyền kỳ, hành tẩu giữa đêm, thi hành nhiệm vụ bí mật.

Giờ tý, cũng chính là bắt đầu vào khoảng mười một giờ đêm, cửa quỷ môn sẽ mở.

Bây giờ là mười giờ năm mươi lăm phút, Lục Tri Phi đã cảm nhận được sự khẩn trương. Tuy rằng cậu biết có Thương Tứ ở bên cạnh mình nhất định không có vấn đề gì, thế nhưng quan niệm ‘Rằm tháng bảy, quỷ môn khai’ đã lưu truyền rất lâu tại nhân gian, mang theo màu sắc ly kỳ lại kích thích.

Vào giờ tý đêm mười bốn tháng bảy, bách quỷ đến từ cõi âm sẽ kết thành đoàn đội đi qua cầu Nại Hà trở lại nhân gian.

Trước đây, mỗi năm vào tháng ma quỷ, bác Ngô đều sẽ đốt nhang suốt cả hôm rằm, còn làm tốt cả bàn thức ăn chay bày biện trịnh trọng. Sau đó là thành kính châm nến, dọn tốt rượu và chén đũa, cuối cùng mới để Lục Tri Phi thắp nhang bái lạy.

Bác Ngô còn rót vài chén rượu nhỏ, mỗi bên mười hai chén xếp thành một hàng dọc, bác cầm bầu rượu đổi từ trái sang phải liền mạch lưu loát, lượng rượu trong mỗi chén đều là ngang nhau, hơn nữa còn không đổ ra ngoài.

Đối với thời thơ ấu của Lục Tri Phi mà nói, rằm tháng bảy cũng không phải là chuyện gì đáng để sợ hãi. Bởi vì thức ăn trên bàn đều là dâng cho trưởng bối đã khuất hưởng dụng, bác Ngô đến ngày đó đều sẽ trở nên đặc biệt thích lải nhải, vừa bày chén đũa vừa trò chuyện với cha, ông nội cùng bà nội của Lục Tri Phi.

Đây là món gì, trước đây các vị thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.

Loại rượu này cũng là loại các vị thích nhất, uống nhiều một chút.

Khi còn bé Lục Tri Phi vẫn luôn nghĩ, ông bà nội cùng cha chỉ cần ngửi đến hương thơm của thức ăn liền nhất định có thể tìm được đường về nhà.

Nhưng hôm nay lại không giống, cách giờ tý còn năm phút đồng hồ cậu đã cảm nhận được âm khí từ dưới lòng đất phảng phất như đang không ngừng trỗi dậy, có thể thấy và không thể thấy, quả thực khiến người ta cảm thấy khác biệt thật lớn.

Vào đúng lúc này, Tinh quân xuất hiện, hôm nay ngài ăn mặc có vẻ hơi long trọng, trên người xiêm y đỏ mờ, Lục Tri Phi cũng không nói rõ kiểu dáng này là thế nào, tạm thời coi như là pháp bào vậy.

Thật ra, tóc của Tinh quân cũng chưa quá dài, chỉ xem như lưng lửng cứ thế xõa ra, bất quá đối phương đã xử lý tốt, giống như còn len lén vuốt gel lên.

“Mọi thứ đều đã an bày xong?” Thương Tứ hỏi.

“Ừ.” Tinh quân gật đầu, gương mặt nghiêm trang ngầu ngầu không nhìn ra bất kỳ sự kích động hoặc lo lắng nào, “Năm nay vừa vặn ngươi cũng tỉnh, tháng trước ta lại tổ chức cho đám quỷ hồn không chịu đầu thai trong tháp thi công chức một lần, tuyển ra hai kẻ làm quỷ sai, năm nay cũng có thể dễ dàng hơn không ít.”

“Thi công chức” Lục Tri Phi hiếu kỳ.

Tinh quân liếc mắt nhìn cậu, nói: “Cũng không khác kỳ thi công chức của nhân loại lắm, bất quá không có các loại bảo hiểm và tiền lương hưu[1], chỉ có phúc lợi định kỳ.”

Kỳ thi công chức của quỷ giới? Lục Tri Phi cho rằng rất mới lạ, mà Thương Tứ cũng cảm thấy đủ ngạc nhiên. Niên đại này đã hoàn toàn thay đổi, Thiên đình suy sụp, thần tiên tập thể ngỏm củ tỏi, âm ty cũng đóng cửa chỉ còn lại một mình t=Tinh quân. Muốn khuếch trương mướn người là chuyện hiển nhiên, thế nhưng thời đại mới nhất định phải có phương pháp của thời đại mới, hắn không khỏi hỏi: “Vậy các ngươi thi những nội dung gì?”

“Thi xem có thuận mắt của ta không.” Tinh quân trả lời.

“Ngươi là đang tổ chức thi hoa hậu à?” Thương Tứ liếc mắt.

Tinh quân cũng không bình luận, “Kẻ được chọn ra các ngươi cũng quen biết, chính là hai người vẫn luôn đánh nhau trong tháp. Ta thấy bọn họ một trắng một đen, vừa lúc bổ túc chỗ trống cho chức vị Hắc Bạch vô thường.”

Lục Tri Phi thầm nghĩ, như vậy quả nhiên đủ phù hợp.

Trò chuyện một lúc, năm phút đã trôi qua, Tinh quân ngẩng đầu nhìn sao trời đêm nay, vẻ lo lắng cuối cùng giữa đôi lông mày cũng chậm rãi tiêu thất, “Cửa mở.”

Trong thời khắc Quỷ môn quan mở rộng, Lục Tri Phi lại không có cảm giác đặc thù gì.

Ánh trăng không có biến hóa, gió cũng không dị động, lá rụng vẫn nằm yên trên mặt đất, an tĩnh. Thế nhưng, chẳng được bao lâu, biến hóa đã tới rồi.

Từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu lam nhạt bốc lên từ nhà dân khắp bốn phía, bên ngoài là đèn lồng giấy kiểu phổ thông bọc lại, độ sáng không tốt lắm, cũng không mang đến cảm giác ấm áp nào, nhìn từ xa còn rất rùn rợn, giống như ma trơi vậy.

Lục Tri Phi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong mười phút ngắn ngủn, trên nóc mỗi căn nhà đều có đốm lửa dâng lên. Trên sân thượng của mấy khu chung cư càng là chen chúc một đống đoàn lửa, nhìn xa thật giống một đóa hoa xinh đẹp tản ra áng mây nhàn nhạt.

“Đó là dẫn lộ đăng.” Giọng nói của Thương Tứ vang lên bên tai Lục Tri Phi, “Chỉ cần trong nhà có người tế bái thân nhân đã khuất, khi quỷ môn mở ra, trên nóc nhà bọn họ sẽ xuất hiện một ngọn đèn như vậy. Nếu như thân nhân của bọn họ thực sự có thể trở về, liền dựa vào ánh đèn tìm đến nhà. Tác dụng không sai biệt lắm với hải đăng mà nhân loại phát minh.”

“Hóa ra là như vậy.” Trong lòng Lục Tri Phi hơi ấm áp, nói như vậy, trước đây cậu và bác Ngô bày rượu cùng thức ăn cũng không phải vô dụng. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy, nhưng ông bà nội và cha rất có thể đã thực sự trở về.

Tinh quân nhìn thấy đáy mắt của cậu hiện lên một tia ấm áp, lập tức dội một chậu nước lạnh xuống, “Nhưng cho dù phần lớn gia đình đều điểm dẫn lộ đăng, có vài con quỷ vẫn sẽ ngu ngốc đi lạc đường. Giống như tên này.”

Nói xong, Tinh quân vươn tay về một góc tối bên đường tóm lấy, một con quỷ lập tức bị hắn ra ngoài, “Ôi ôi! Vị đại gia này, nhẹ tay một chút!”

Con quỷ này mặc một bộ âu phục, chân mang giày da, nhìn rất giống tầng lớp thành công trong xã hội, thế nhưng hiện tại lại bị Tinh quân nhéo lỗ tai, bộ dạng một chút cũng không tinh anh.

“Lạc đường?” Lục Tri Phi nhìn vẻ mặt buồn nản của đối phương, hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Người đàn ông tinh anh vội vàng gật đầu, “Tôi không phải muốn có thể trở về nhanh một chút sao? Đám đông vừa mới qua cầu Nại Hà tôi đã chạy đến tận đây, nào biết làm quỷ còn có thể lạc đường, tôi cũng không nhớ rõ nhà mình ở đâu nữa.”

Tinh quân hừ lạnh một tiếng, “Mỗi năm đều có vài kẻ lanh chanh như vậy, chạy nhanh đến thế là muốn đi đầu thai sao?”

“Anh là ai chứ?” Người đàn ông tinh anh giống như có chút khó chịu.

Tinh quân mặt lạnh ngầu ngầu nói: “Tổ tông của ngươi.”

Nhìn thấy Tinh quân sắp gây gổ với đối phương, Thương Tứ vươn tay gọi vài Ảnh yêu đến, bảo bọn họ nhanh chóng giúp con quỷ kia tìm đường về nhà, đỡ khiến cho Tinh quân phải chịu kích thích.

“Mỗi năm vào mấy ngày này tính tình của Tinh quân đều đặc biệt tồi tệ, giống như đến chu kỳ nguyệt san vậy. Tâm trạng khó chịu, đụng vào liền bùng nổ.” Thương Tứ nói với Lục Tri Phi.

“Ta còn ở đây đó.” Tinh quân nhìn Thương Tứ, giống như đang nhìn một thằng ngốc.

Thương Tứ kinh ngạc, “Ngươi nghe được sao?”

“Lỗ tai ta không điếc có được không?” Tinh quân cảm thấy Thương Tứ thực sự có độc, làm trò nói xấu trước mặt đối tượng, rốt cuộc là có bao nhiêu thiếu đạo đức?

Lục Tri Phi lại cảm thấy cả hai người này đều có độc, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn đám quỷ ảnh lờ mờ phía trước, nói: “Lực lượng chính đã tới, hai người muốn làm chính sự trước hay đấu võ mồm trước?”

Thương Tứ và Tinh quân trừng nhau một cái, không nói nữa. Thương Tứ lại nhích gần về phía Lục Tri Phi, giống như chỉ cần đứng gần Tinh quân một chút liền sẽ bị truyền nhiễm chất độc. Tinh quân lại càng không muốn đứng gần đối phương, Thương Tứ lui một bước hắn cũng lui một bước.

Lục Tri Phi dở khóc dở cười, nhưng cậu rất nhanh đã không còn thanh thản quan sát hành vi ấu trĩ của Thương Tứ và Tinh quân, bởi vì đám đông quỷ hồn đã đến trước mặt.

Nếu như không phải hai người đi đầu là Hắc Bạch vô thường, cậu nhất định sẽ cho rằng đây là đội ngũ vận động viên bước ra chào khán giả trong nghi thức khai mạc nào đó.

À không, mà ngay cả hai vị Hắc Bạch vô thường này cũng có chút không giống trong tưởng tượng của Lục Tri Phi.

Chỉ thấy bọn họ một đen một trắng đều tự đội mũ cao, sau lưng Bạch vô thường đeo một cây dù giấy, trong tay Hắc vô thường lại cầm xiềng xích nặng nề. Cái này cũng không có gì, dù sao trang phục rất phù hợp với chức nghiệp, thế nhưng đợi đến khi Lục Tri Phi nhìn thấy chữ được viết trên mũ bọn họ, lập tức không bình tĩnh.

“Cái này cũng được? Còn có thể bắt người sao?” Lục Tri Phi nín cười.

“Kỳ thực còn có một phiên bản khác, là ‘Tiền vô như nước’ và ‘Thiên hạ thái bình’.” Thương Tứ liếc Tinh quân, nói: “Bất quá ta vẫn cảm thấy cái này tốt hơn, đúng không Tinh quân?”

Tinh quân khó được một lần không phản bác, cái hứng thú xấu xa này của hai lão bất tử, người bình thường nhất định không hiểu được.

Lúc này Hắc Bạch vô thường cũng đã nhìn thấy ba người Lục Tri Phi đứng ở ven đường, trên mặt đều giống như đang viết ‘DMM, sao ta lại nhìn thấy bọn họ, ta đang ở nơi nào, đang làm gì’. Sau đó Bạch vô thường lập tức nhanh như điện xẹt bung dù, hai người lập tức quay đầu nhìn về phía ngược lại với Lục Tri Phi, thân thể xiêu vẹo tránh né, nhanh chóng lướt qua khỏi đám người bọn họ.

Lục Tri Phi đại khái cũng hiểu được cảm giác xấu hổ khi bản thân ăn mặc lố lăng lại gặp phải người quen, thế nhưng… cậu rất muốn nhắc nhở bọn họ, mũ quá cao, cây dù kia cơ bản không che được cái gì.

Còn nữa, nếu lại đi đứng như vậy, nhất định sẽ bị bệnh vẹo cổ.

Mà bước chân nóng lòng bỏ chạy của Hắc Bạch vô thường lại khiến cả đội ngũ đều rối loạn, đại quân quỷ hồn khí thế ồ ạt xuất hiện sự tụt hậu ở nhiều trình độ bất đồng.

Nói thật lòng, nhìn thấy nhiều nam nữ già trẻ, có người lè lưỡi, có kẻ cả người ướt đẫm, trên đầu nở hoa, gãy tay mất chân… ùn ùn hoặc đi tới hoặc bay tới trước mặt, tác động thị giác thực sự vừa quỷ dị vừa rung động.

Âm khí ngập trời theo sự di động của bọn họ tản ra, sương mờ màu đen như tơ nhung chậm rãi len lỏi, không bao lâu sau, cả không gian cũng trở nên quỷ khí dày nặng, ánh trăng trên đầu giống như chợt trở nên nhợt nhạt.

Tiếng thì thầm trò chuyện dần dần hội tụ thành hải dương quỷ ngữ, bước tiến chậm chạp và biểu tình cứng ngắc của bọn họ nhìn qua đều rất đáng sợ. Thỉnh thoảng có vài ánh mắt sẽ rơi lên người Lục Tri Phi đang đứng ven đường, cậu liền cảm thấy giống như có một cỗ hàn ý chạy dọc theo xương sống.

Lục Tri Phi không tự chủ kéo chặt áo choàng sát vào thân thể, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu. Một con quỷ chợt hưng phấn nhìn chằm chằm ánh đèn trên một khu chung cư cao chót vót, ngạc nhiên gọi: “Đó là nhà ta! Ta đã về đến nhà!”

Nói xong, hắn hướng về phía nọ hít sâu một hơi, phảng phất có thể ngửi được hương thơm của thức ăn từ xa xa phiêu đãng tới.

Kinh hỷ trong nháy mắt này đã hòa tan khí lạnh mà Lục Tri Phi cảm nhận được.

Cậu đột nhiên cảm thấy, những quỷ hồn này cũng giống như một đội ngũ đi thăm người thân khổng lồ, không có bao nhiêu đáng sợ.

“Đi thôi, chúng ta đi dạo một chút.” Thương Tứ cầm tay Lục Tri Phi, mà Tinh quân lại muốn đi thành thị khác tuần tra.

Thương Tứ vừa đi vừa giải thích cho Lục Tri Phi, “Vô thường sẽ dẫn bọn họ đi vòng quanh thành phố, tìm được hiển nhiên là sẽ về nhà. Trước đây Tinh quân đều là thả rông, một đám hùng hổ vọt thẳng ra đường, sau đó chính là cả đoàn lạc đường, khắp thành phố đều hỗn loạn.”

Lục Tri Phi an tĩnh nghe, thỉnh thoảng thấy được vài con quỷ rời khỏi đám đông đi vào những căn nha khác nhau, ánh đèn dẫn đường trên nóc nhà cũng theo đó nhẹ nhàng nhảy nhót một chút, tuy rằng dao động rất nhẹ nhưng lại tựa hồ bao hàm vui sướng vô tận.

Nói nói một hồi, hai người liền đi qua một cua quẹo, bước lên con phố thương nghiệp.

Dưới ánh đèn led lập lòe, một quỷ hồn già cả chống gậy ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, vẻ mặt mờ mịt. ông cụ này đại khái đã tách khỏi đám đông, có lẽ là bị cảnh tượng phồn hoa đã lâu không gặp trên con đường này hấp dẫn ánh mắt, sau đó lại đứng yên ở đây, suy tư xem nên đi con đường nào.

“Lão tiên sinh.” Thương Tứ gọi một tiếng.

Ông lão quay đầu, có chút mê man nhìn qua. Người đàn ông trước mặt anh tuấn cao lớn, ăn mặc bộ áo thêu tường vân, vượt qua cự ly giữa cổ kim, bộ dạng phong lưu phóng khoáng. Nhưng ông không biết người này.

Không quen biết cũng không có vấn đề gì, Thương Tứ lấy một cái chung rượu men hoa xanh từ trong ống tay áo rộng ra, khẽ mỉm cười đưa tới, “Uống một ly chứ?”

Lục Tri Phi sau khi trố mắt một chút liền phản ứng được, nhẹ nhàng rót rượu vào chung, hương thơm thuần khiết tản ra. Hiện tại cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao Thương Tứ muốn cậu mang theo một bầu rượu ra cửa.

Ông lão cũng ngẩn người, có lẽ ấn tượng đầu tiên Thương Tứ và Lục Tri Phi tạo cho ông quá tốt, cũng có lẽ là do rượu rất thơm, ông nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy ly rượu uống cạn.

Trong nháy mắt rượu ngon trôi xuống cổ, cái loại cảm giác cay độc này khiến ông trong thoáng chốc có cảm giác như mình còn sống, ông lão không khỏi nghĩ ‘Loại cảm giác này thật tốt mà, thật đáng hoài niệm’. Vậy nên ông liền mím môi, cố gắng không để hương rượu bay ra khỏi miệng, nhằm có thể kéo dài cảm giác khoái trá này. Mà khi ông nuốt hết toàn bộ số rượu, ngũ tạng lục phủ cũng giống như vừa được an ủi, đầu óc cũng cảm thấy dường như đã thông thấu hơn rất nhiều.

Được rồi, ông phải về nhà.

Nhà ông ở đâu chứ? À, đúng rồi, là ở bên kia.

Ông không chút chần chờ đi về phía đó, đợi khi đã đi một quãng mới chợt nhớ vừa rồi còn có người, thế nhưng lúc quay đầu nhìn lại, hai bóng dáng nọ cũng đã khuất xa.

Đường phố phồn hoa, dưới ánh đèn nhấp nháy, những người còn sống đều chen chúc lướt qua nhau, từ chỗ bất đồng đến lại đi về những nơi bất đồng. Trong cuộc sống bận rộn thường nhật cất giấu đủ loại buồn vui tâm sự.

Thế nhưng là buồn là vui thì lại làm sao? Ngay cả người chết còn có tâm nguyện phải về nhà thăm người thân, đã là người sống nhất định phải sống càng thêm tốt đẹp.

Chỉ là Lục Tri Phi và Thương Tứ vẫn còn đang bước trên con đường ‘Dạo bước tìm quỷ hữu duyên, tiện tay mời một chén rượu’.

Trong tay áo của Thương Tứ giống như chứa số chung rượu dụng không hết được, mà bầu rượu của Lục Tri Phi cũng có rượu ngon rót mãi không vơi. Hai người cứ thế tản bộ trên đường, vừa đi vừa dừng, Thương Tứ có lúc sẽ trò chuyện với những quỷ hồn bọn họ mời rượu vài câu, vậy nên Lục Tri Phi cũng có thể nghe được đủ chuyện trời nam đất bắc từ trong miệng bọn họ.

Có sự đau buồn của những kẻ lên thành phố làm việc, lại vĩnh viễn chẳng thể quay lại cố hương.

Cũng có sự vui vẻ của những người sống thọ rồi chết tại nhà, cả đời trôi chảy thuận lợi.

Một chung rượu đổi một câu chuyện, hương rượu thoáng cái khơi lên hồi ức của đám quỷ quái, ngay cả lá cây trên đường cũng nghe đến say sưa, một thành phố rộng lớn hùng vĩ giang rộng đôi tay ôm lấy những người đã mất đi lại quay về, chẳng muốn ngủ say.

—————–

1/ Các loại bảo hiểm và lương hưu: Nguyên văn là ‘Ngũ hiểm nhất kim’ bao gồm năm loại bảo hiểm là, Bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm y tế, bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm thất nghiệp và bảo hiểm thai sản, nhất kim chính là tiền lương hưu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.