Chuyện đã kể xong, Thương Tứ mang theo Lục Tri Phi rời phòng, để lại một mình Lâm Thiên Phong tiếp tục suy nghĩ tâm sự tuổi dậy thì của mình.
Kỳ thực, Lục Tri Phi cũng còn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu chuyện vừa rồi, Thương Tứ thấy cậu vẫn cứ thất thần liền lôi kéo cùng nhau ngồi xuống bậc thang, ngắm nhìn ngôi sao và ánh trăng trên trời.
Một hồi lâu, Lục Tri Phi hỏi: “Sau đó anh có gặp lại Lâm Ấu Thư không?”
“Có gặp. Y về sau cắt đứt tất cả liên hệ với Lâm gia, ẩn cư sâu trong rừng núi. Ta nếu có thời gian sẽ mang theo ít rượu đến tìm y, cùng y đánh một ván cờ.” Thương Tứ nói, nhớ tới người bằng hữu sống trọn quãng đời còn lại trong yên lặng đạm bạc, trong thoáng chốc giống như còn có thể kể ra những nước cờ bọn họ từng cùng nhau hạ xuống.
Trong khe núi sâu kia, Lâm Ấu Thư còn trồng xuống một gốc quất, mỗi mùa thu hoạch hàng năm quả quất đều chất đầy mấy cái giỏ mây. Nếu như Thương Tứ đuổi đến kịp lúc còn có thể ăn được vài quả.
“Quất có ngọt không?” Lục Tri Phi hỏi.
“Ngọt vô cùng, có lẽ là do nước suối chăng?” Thương Tứ có chút hoài niệm, quay đầu nhìn Lục Tri Phi, lại chống chằm nói: “Bất quá không ngọt bằng em.”
Lục Tri Phi không bình luận gì, mà lúc này, Lâm Thiên Phong bỗng nhiên thở hồng hộc chạy ra khỏi phòng, Lục Tri Phi còn đang nghi hoặc người này vì sao lại nhanh chóng nghĩ thôgn suốt như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945079/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.