Song khi náo nhiệt vãn rồi, mọi người đều về nghỉ ngơi, thư trai ngay sau đó lại bắt đầu một buổi họp mặt khác. Hiện tại đã là hai giờ sáng, ồn ào rút hết khiến viện tử nhìn qua có chút lạnh tanh, bất quá yêu khí so với vừa rồi khi quần yêu còn tại phải nồng nặc hơn rất nhiều, gần như muốn đem vầng trăng duy nhất trên bầu trời kia hoàn toàn che phủ.
Thương Tứ, Tinh quân, Lộc Thập, Thủy Nguyệt, bốn người hoặc ngồi hoặc đứng tụ ở hành lang, trong đó mơ hồ dùng Thương Tứ dẫn đầu.
“Tiểu Cửu tử đi đâu vậy? Cô nãi nãi ta khó lắm mới tới được một lần, vì sao không tới kiến giá?” Thủy Nguyệt ghé vào án kỷ thượng, nhàm chán đùa bỡn với ly rượu đã nghiêng ngã bên trên.
Thương Tứ ra vẻ cao thâm ngồi xếp bằng một bên, “Đã bay qua Thái Bình Dương rồi.”
“Buổi sáng ta đã về tháp nhìn một chuyến. Liễu sinh đã không còn ở đó.” Tinh quân kéo chính đề về, “Nghiệp chướng của hắn đã tiêu ma xong hết, một tháng trước vừa quay về linh hồn thuần khiết, đi đầu thai chuyển thế.”
Đầu thai? Nói cách khác hiện tại Liễu sinh rất có khả năng đang nằm trong bụng ai đó, còn chưa sinh ra sao? Biểu tình của Thương Tứ nhất thời có hơi quái dị, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại thì chợt cảm thấy không đúng, chuyện này không có khả năng.
“Liễu sinh còn chưa tìm được Kiến mộc, làm sao có thể đi đầu thai?”
Tinh quân nghiêm nghị, “Vấn đề chính là ở đây, có rất ít người có thể chịu qua nghiệp hỏa thiêu đốt, phần lớn đều là chống không được đến cuối cùng đã đầu thai đến súc sinh đạo hoặc tương đương. Nhưng Liễu sinh có thể chịu qua tất cả mọi nghiêm phạt, hắn vốn nên trong sạch đi đầu thai, nhưng vấn đề là, không có ghi chép hắn đi qua sinh môn.”
Thủy Nguyệt lập tức kéo lên hứng thú, “Nhưng hắn cũng không còn ở trong tháp, có phải không?”
Tinh quân gật đầu, “Ta hoài nghi hắn đã đi hoàn hồn.”
“Hoàn hồn?” Lộc Thập từ dưới đất bò dậy, “Tinh quân, như vậy không được nha, trong tháp khắp nơi đều có bug, ngài hẳn là nên trang bị một phần mềm quét virus đến kiểm tra.”
“Toàn bộ bạch ngọc quan đều đã bị ta phong ấn, hắn muốn hoàn về nơi nào? Huống hồ khi chúng ta rời đi hắn đã rời khỏi tháp của ngươi, nhưng thi thể vẫn cứ hoàn hảo đặt trong quan tài.” Thương Tứ nói: “Tra một chút xem ngày hắn đi có kẻ nào đã chết, hoặc là cần chết nhưng hiện tại còn đang sống.”
“Ngươi muốn nói đoạt xác?” Tinh quân nhíu mày.
“Trừ đó ra tựa hồ không có khả năng khác.” Thương Tứ nói, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Kỳ thực ta rất hiếu kỳ, Thải Vi sau khi chết đến tột cùng đi nơi nào?”
“Y không có về tháp của ta, phỏng chừng vừa chết đã hồn phi phách tán.” Tinh quân nói.
Lộc Thập líu lưỡi, “Này… hạ thủ ác như vậy, mọi người không phải nói Thải Vi là sư phụ của Liễu sinh sao?”
“Cũng vì là sư đồ mới có thể bất ngờ hạ độc thủ, có phải hay không Tiểu Lộc tử?” Thủy Nguyệt cười đến tà dị, Lộc Thập thấy vậy giật mình đánh thót, vội vàng nép sát vào người Thương tứ, “Ta chỉ là một con hưu thuần khiết mà thôi.”
Lộc Thập thoắt cái liền ngồi thẳng người, lại nghe Thương Tứ nói: “Tóm lại, mặc kệ hắn rốt cuộc có mưu đồ gì hay không trước hết cũng phải tìm ra người đã. Các ngươi cũng đều lưu ý một chút, đừng nên qua loa sơ suất. May mà bạch ngọc quan hiện tại nằm trong tay chúng ta, Liễu sinh có định làm gì đi nữa cũng không dám sằng bậy.”
Mọi người gật đầu, trên phương diện chính sự, cả đám phi nhân loại này chẳng ai hàm hồ.
Lại hàn huyên một hồi, buổi hội họp này cũng tản đi rất nhanh. Thương Tứ thong thả trở về phòng lại phát hiện Lục Tri Phi đang ngồi ngủ gục trước cửa phòng của hắn. Thương Tứ ôm thanh niên về giường đặt bên cạnh Thái Bạch Thái Hắc, lại an vị trên giường nhìn một lúc lâu mới cúi đầu xuống hôn lên gò má của Lục Tri Phi một cái, xoay người đi ngủ.
Ngày hôm sau, thư trai đã khôi phục sự yên tĩnh cố hữu, ngoại trừ người tên Lộc Thập kia còn ở lại, những yêu quái khác đều đã về hết. Chỉ là kẻ lưu lại này thực sự khiến người ta một lời khó nói hết.
Sáng sớm khi Lục Tri Phi thức dậy, nhìn thấy một thanh niên tóc dài tuấn tú đang ngồi trong phòng khách, ý thức hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Thanh niên kia nhanh chóng hướng về phía cậu mỉm cười, bộ dạng thân thiện, tự mang thánh quang.
Mãi đến khi Thái Bạch Thái Hắc thét to chọc thủng thân phận của đối phương Lục Tri Phi mới biết được, hóa ra người này là Lộc Thập. Ngày hôm qua khi anh ta vừa xuất hiện đã bị Thương Tứ đánh cho mặt mũi sưng phù, không ngờ đến bộ dạng thực ra lại… có tính lừa gạt như vậy.
Lục Tri Phi bình tĩnh bước qua, cậu cảm thấy người tên Lộc Thập này vẫn là đừng lên tiếng mới tốt. Sự thực chứng minh, phán đoán của Lục Tri Phi là chính xác, mới ngắn ngủi có nửa ngày, Thái Bạch Thái Hắc đã bị người kia dẫn theo chạy như điên trên con đường vứt bỏ tiết tháo.
Chỉ là mỗi lần Lục Tri Phi đi ngang qua, Lộc Thập liền khôi phục bộ dạng tỏa sáng thánh quang, hai tay chấp lại, “A di đà phật.”
Thái Bạch Thái Hắc cũng học theo, đồng thanh, “A di đà phật.”
Sau đó, đợi Lục Tri Phi quay lưng đi, ba con yêu quái liền nghịch đến không còn biên giới.
Lục Tri Phi không thể nhịn được nữa, cầm tab của Thương Tứ đến mở cho bọn họ xem ‘Vũ Pháp thiên nữ’ và ‘Những tiên nữ Balala’, không xem xong trọn bộ không được rời khỏi.
Chưa đến một giờ, Lộc Thập và Thái Bạch Thái Hắc đều đã nằm dài trên mặt đất như tử thi.
Lục Tri Phi lần nữa thu được thắng lợi, nhưng còn chưa yên lặng được bao lâu, Thương Tứ vốn đang ngủ nướng trên lầu chợt mang theo một thân hắc khí bước xuống, “Tiểu Kiều đâu?”
“Nói là dẫn Sùng Minh ra ngoài tản bộ.” Lục Tri Phi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chủ nhiệm lớp của y gọi điện cho ta, nói tên tiểu tử đó bị rớt kỳ thi xếp hạng.” Thương Tứ hung tợn nói, “Còn nữa, thiệp mời đi họp phụ huynh đã phát xuống, ta ngay cả một cái bóng cũng không thấy, khẳng định bị y len lén hủy rồi!”
Thương Tứ rất tức giận, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Lộc Thập đang thê thảm giả chết nằm trên mặt đất búng ra một tư thế cá chép xoay người, ôm lấy chân Thương Tứ, “Đừng mà Tứ gia! Ngày hôm qua ngài đáp ứng sẽ dẫn ta tìm Hoa Mộc Thiếp mà, ngài quên rồi sao! Mau dẫn ta đi thôi!”
“À.” Thương Tứ nhớ ra quả thực có việc như vậy, vì thế liền dẫn Lộc Thập ra cửa.
Lộc Thập cũng coi như là hàng xóm của nhà Tiểu hồ ly, tuy rằng hai bên còn cách một đỉnh núi thế nhưng trong giới yêu quái như vậy đã tính là rất gần. Khi Lộc Thập nhận được thiệp mời sinh thần của Nam Anh, dự định thu xếp xuống núi thì Ngân Hồ ngỏ ý nhờ vả hắn đi xem Tiểu hồ ly, còn mang theo ít đồ tiếp tế.
Nghe nói Tiểu hồ ly hiện tại đang ở cùng Trầm Thương Sinh, mà Trầm Thương Sinh lại đang làm công cho một cửa hàng tiện lợi, vì vậy Lục Tri Phi cũng cảm thấy hiếu kỳ muốn đi cùng bọn họ. Nếu như Lục Tri Phi đã muốn đi, Thái Bạch Thái Hắc cũng liền náo loạn đòi đi, may mà Ngô Khương Khương không có mặt, bằng không toàn bộ thư trai liền tập thể ra cửa đi tìm Trầm Thương Sinh rồi.
Kỳ thật cái cửa hàng tiện lợi kia cũng không cách thư trai quá xa, Trầm Thương Sinh biết Tứ gia gia trong miệng Tiểu hồ ly là Thương Tứ, mà Thương Tứ lại có thể thả Tiểu hồ ly trở lại bên cạnh hắn, hắn liền hiểu được cửa ải này không sai biệt lắm đã tính vượt qua. Hơn nữa vô luận hắn đi tới chỗ nào, chỉ cần mang theo Tiểu hồ ly phỏng chừng cũng chạy không khỏi tầm mắt của Thương Tứ.
Vì vậy Trầm Thương Sinh tìm việc làm cũng không quá chọn địa điểm, chỉ cần có người mướn hắn liền đi. Công tác trong cửa hàng tiện lợi tuy rằng có hơi khô khan không ai trò chuyện, nhưng đối với người lần đầu thử nghiệm như Trầm Thương Sinh mà nói cũng là một nơi tốt.
Ông chủ là một bác trai tuổi tác đã lớn, vốn là vẫn tự trông hàng bất quá năm nay xương cốt không còn lanh lẹ nữa nên mới thuê Trầm Thương Sinh. Quan trọng là… ông không ngại Trầm Thương Sinh chân tay vụng về, hơn nữa còn cho phép hắn cùng Tiểu hồ ly ở lại trong phòng chứa đồ, điều kiện tiên quyết là, Trầm Thương Sinh phải một mình bao hết toàn bộ công việc trong tiệm.
Bởi vì, ông chủ đã không dư tiền mướn thêm nhân viên thứ hai nữa.
Hôm nay Trầm Thương Sinh cũng giống như ngày thường đi kiểm tra hàng hóa trên kệ, thống kê số lượng, sau đó mang chổi lông gà đi quét bụi, vệ sinh mặt đất, cuối cùng là mở tiệm, cho bánh bao và bánh chưng đông lạnh vào lò hấp, bản thân thì đứng sau quầy thu tiền đợi khách hàng ghé qua.
Bộ thân thể này là hắn mới đặc biệt chế tạo để đi tìm việc, tứ chi còn chưa đủ linh hoạt, vậy nên vì tránh cho người khác hoài nghi, bắn bình thường đều đứng sau quầy thu tiền, vừa đứng liền đứng hơn nửa ngày.
Nói cho cùng, khách hàng cũng luôn không nhiều lắm.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Chừng mười giờ sáng, đoạn thời gian này bình thường trong tiệm cũng không có khách hàng nào, vậy nên Trầm Thương Sinh lấy sách của nhân loại ra đọc một chút, tìm hiểu thông tin. Nhưng mà hắn vừa lật qua vài trang, khóe mắt lại phát hiện một đám người đang đứng trước vách thủy tinh nhìn vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Lộc Thập dùng cùi chỏ chọc vào Thương Tứ, “Đó chính là Trầm Thương Sinh?”
“Đúng vậy.” Thương Tứ lười biếng trả lời.
“Ngài không phải nói bộ dạng của hắn rất giống Cù tiên sinh sao?”
“Vừa đi Cao Ly (*Hàn Qu ố c) chỉnh mặt.”
“Cao Ly không phải chuyên bán nhân sâm sao?” Lộc Thập biểu thị kinh ngạc.
Thương Tứ liếc mắt nhìn hắn, “Rốt cuộc người ngủ một trăm năm là ta hay ngươi, ngươi thế nào còn lạc hậu hơn cả ta?”
“Ta ở trong núi trông nhà có được không?” Lộc Thập nói lên cái này liền lệ rơi đầy mặt, “Các người ai nấy đều ở thành phố lớn ăn ngon uống cay, chỉ có mình ta ở trong núi trông coi hang ổ, ngay cả internet còn chưa thịnh hành được mấy năm có được không? Vừa đến những ngày trời mưa gió thì đường truyền kém đến chơi candy crush còn không được. Bản ‘Hoàn Châu cách cách’ cũ ta còn chưa xem xong thì bản mới cũng đã quá hạn, có thể trách ta sao?”
“Ngươi không biết mua đĩa phim sao?”
“Ừ nhỉ, cũng đúng.”
Lục Tri Phi nhìn hai người còn đang mãi trò chuyện, nói: “Hai người vì sao không vào trong nói tiếp?”
Tại sao cứ phải đứng cách một bức tường như vậy? Trầm Thương Sinh đã nhìn chằm chằm về phía này rất lâu rồi có được không? Ngay cả Thái Bạch Thái Hắc cũng đã vào trong rồi.
Chờ một chút, Thái Bạch Thái Hắc là đi vào từ lúc nào vậy?
Trên quầy thu tiền, Thái Bạch Thái Hắc ngồi xổm bên cạnh lò hấp bằng điện, nhìn mấy cái bánh bao và bánh chưng nóng hổi bên trong, biểu tình rất chăm chú.
“Mấy thứ này nhìn có vẻ ăn rất ngon nha.” Hai bé mập đồng thanh nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Trầm Thương Sinh.
Trầm Thương Sinh nhìn bọn họ, không chút dao động. Hai bé mập đành phải tiếp tục lặng lẽ nhìn, lát sau lại đồng thanh nói: “Lục Lục nói hấp quá lâu sẽ ăn không ngon nữa.”
Tiếp tục quay đầu nhìn Trầm Thương Sinh, Trầm Thương Sinh nói: “Một cái năm đồng.”
“Một cái năm đồng, ngươi gạt ta à?” Thương Tứ đi tới.
Trầm Thương Sinh giống như hoàn toàn không nhìn ra hắn là ai, vẫn lặp lại, “Một cái năm đồng.”
Lục Tri Phi nhìn Thương Tứ lại nhìn Trầm Thương Sinh, hỏi: “Tôi mua một cái bánh bao thịt bò, bao nhiêu tiền?”
“Ba đồng.” Trầm Thương Sinh đáp.
Thương Tứ nhướn mày mỉm cười, “Ngươi có tin ta trực tiếp đem cả cửa tiệm này mua lại hay không?”
“Ta tin.” Trầm Thương Sinh biết Thương Tứ rất có tiền.
Thương Tứ càng không còn gì để nói, lúc này Lục Tri Phi đã lấy ba đồng tiền ra mua một cái bánh bao thịt bò, sau đó đặt bánh vào hộp giấy đưa cho Thương Tứ, “Anh giúp cắt ra một chút, cắt nhỏ thôi.”
“Ừ a ừ a, muốn từng miếng từng miếng nhỏ!” Thái Bạch Thái Hắc ngửa đầu giương cái miệng nhỏ nhắn, khoa tay múa chân với Thương Tứ.
Thương Tứ nhìn chằm chằm hai bé, “Pháp lực của lão từ là dùng cắt bánh bao cho bọn mi sao!”
Hai bé mập lập tức bĩu bĩu môi, vẻ mặt ấm ức lôi kéo tay áo Lục Tri Phi. Lục Tri Phi xoa đầu bọn nhỏ, quay người nhìn Thương Tứ, “Anh cắt giúp một chút thì lại làm sao?”
Thương Tứ thật sự rất giận nha, nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười với Viên Viên nhà mình.
Trầm Thương Sinh nhìn một nhà bốn người trước mặt, hoàn toàn không hiểu bọn họ rốt cuộc đến đây làm gì. Người bên cạnh thật ra còn rất lạ mắt, Trầm Thương Sinh nhìn qua một chút, phát hiện người nọ cũng đang nhìn chính mình.
“Hoa Mộc Thiếp đâu?” Lộc Thập hỏi.
Trầm Thương Sinh ngẩn ra, sửng sốt hai giây mới phản ứng được đối phương đang chỉ Tiểu hồ ly, “Dắt chó đi dạo rồi.”
“Dắt chó đi dạo?” Lộc Thập vô cùng kinh ngạc, một con hồ ly dắt chó đi dạo?
Mà giờ khắc này bọn họ đều không biết, Tiểu hồ ly dẫn chó đi dạo và thiếu niên cưỡi chó đi chơi vừa vặn oan gia ngõ hẹp, hiệp lộ tương phùng.
Một cô bé búi tóc thật cao, dẫn theo tám con chó chủng loại không đồng nhất thái độ hùng hổ.
Tiểu thiếu gia thanh quý môi hồng răng trắng, ngồi trên lưng chó săn lớn như cự thú viễn cổ uy phong lẫm lẫm.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai đều cảm thấy đối phương không quá thuận mắt.
“Này, chó khôn không cản đường!” Hoa Mộc Thiếp ngẩng đầu nhìn con chó săn còn cao hơn cả mình, không chút sợ hãi.
Tiểu Kiều thật ra cũng cảm nhận được yêu khí từ trên người nàng, hắn là bắt yêu sư, đối với yêu khí quả thực vô cùng mẫn cảm. Mùi của hồ ly rất dễ nhận ra, bất quá có rất ít hồ ly sẽ lưu lạc đến nông nỗi này, áo váy bẩn thỉu, chó cũng bẩn thỉu, nếu không biết còn tưởng rằng vừa chạy từ trong đống rác ra.
Không sai rồi, đúng là vừa từ trong đống rác tới. Tiểu Kiều nhìn cái túi con chó đứng bên phải của Hoa Mộc Thiếp đang ngậm, rất xác định bên trong chính là chai nhựa vừa nhặt được.
“Ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe hay không?” Hoa Mộc Thiếp nhíu đôi mày thanh tú hỏi, trên thực tế nàng cũng rất sợ, bản năng của yêu quái đã báo cho nàng khí tức nguy hiểm từ trên người bắt yêu sư truyền tới, thế nhưng nàng còn quá nhỏ, cũng không biết chuyện này có ý vị như thế nào.
Tiểu Kiều khẽ nâng cằm, uy nghi tự nhiên khuếch tán, “Là ngươi cản đường ta.”
Hoa Mộc Thiếp có chút nóng nảy, chỉ vào chó lớn đối diện, nói: “Ngươi khi dễ người, chó của ngươi lớn đến như vậy! “
Nhưng nàng vừa dứt lời, Sùng Minh thấy nàng dám đưa tay chỉ Tiểu Kiều lập tức gầm nhẹ một tiếng. Đám chó bên cạnh Hoa Mộc Thiếp sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, rên lên ư ử.
Lần này Hoa Mộc Thiếp thật sự giận rồi, quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Kiều, lại thấy Tiểu Kiều lấy từ trong tay áo ra một tấm bùa vàng, hai ngón tay kẹp nhẹ, vứt ra như điện xẹt, “Đi!”
Bùa vàng bắn về phía bóng tối trong góc tường, mực chu sa trên giấy vàng lóe ra quang mang, cái bóng lập tức bay tán loạn. Giữa tiếng xèo xèo kêu loạn, từ cống thoát nước truyền ra mùi hôi tanh tưởi.
Tiểu Kiều nhíu mày, lại vứt ra một lá bùa triệt để che cái miệng cống kia, sau đó liếc nhìn Hoa Mộc Thiếp, “Nếu không muốn chó của ngươi bị thứ kia để mắt, sau này đừng rêu rao như vậy nữa.”
Tiểu yêu quái cấp thấp nhất linh trí rất thấp, cho dù qua trăm nghìn năm cũng vẫn giữ tập quán ăn thịt uống máu. Nói chung, bọn họ đối với nhân loại cũng không có bao nhiêu tính uy hiếp, trừ phi là đại tộc quần tụ tập mới có thể tạo ra nguy hại. Nhưng đối với đám chó hoang mà nói, vẫn nên tránh xa mới thỏa đáng.
Dù sao, cái chết của một con chó hoang, hèn mọn đến không thể nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào.
Hoa Mộc Thiếp đến giờ mới hiểu được Tiểu Kiều là vừa giúp đỡ mình, tiểu hồ ly dám yêu dám hận lập tức vỗ vỗ ngực nhỏ, “Ngươi đã giúp ta, nói đi, ta phải cảm ơn ngươi thế nào?”
“Không cần thiết.” Tiểu Kiều ăn ngay nói thật.
“Ngươi coi thường ta đúng không? Ta nói cho ngươi biết nha, đừng nhìn ta như vậy, ngươi muốn cái gì cứ việc nói, Tứ gia gia của ta rất lợi hại!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]