Bước qua cầu Tiên Nhân, Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn Bồng Lai các ở trên, bước chân không khỏi chậm lại. Núi đồi đất đỏ kéo liền, lầu cao vọng hải sừng sững, bên dưới vách đá dựng đứng sóng vỗ cuộn trào, sương mù vờn quanh… quả thực có mấy phần cảm giác bồng lai tiên cảnh.
Chỉ là nếu như du khách ở nơi này không nhiều như vậy.
Đám người nhốn nháo, thanh âm ầm ỹ trong nháy mắt kéo Lục Tri Phi trở về hồng trần thế tục, một cổ oi bức đặc hữu của mùa hè hòa lẫn làn gió mặn biển khơi ập thẳng vào mặt.
“Thật sự quá nhiều người rồi.” Thương Tứ cách lớp kính râm nhìn ra ngoài, lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là du ngoạn thắng cảnh. Thắng cảnh chính là nơi có rất nhiều người, trừ đó ra hắn không nghĩ được bất kỳ cách giải thích nào khác.
“Thế này coi như còn tốt.” Lục Tri Phi nhưng thật ra đủ lạnh nhạt, “Đợi đến Quốc khánh em dẫn anh đi Bát Đạt Lĩnh xem Trường thành.”
Những lời này từ trong miệng Lục Tri Phi nói ra, Thương Tứ theo bản năng liền biết nhất định không phải thể nghiệm tốt đẹp gì, “Ép như cá mòi sao? Ta phát giác nhân loại hình như rất thích dùng cái tỷ dụ này.”
Thương Tứ làm ông chủ thư trai, sau khi tỉnh dậy đã bắt đầu nghiên cứu văn học hiện đại, đối với những thứ như thế còn rất có cảm xúc.
Lục Tri Phi không bình luận thêm, bởi vì khi cậu còn học tiểu học, lúc viết tập làm văn cũng đã dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945040/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.