Cơm tối định tại một quán ăn Hồ Nam, bốn người bao một gian phòng nhỏ.
Mãi đến lúc thức ăn dọn lên bàn Lục Tri Phi mới chợt ý thức được, đây là lần đầu tiên Thương Tứ ngồi ăn cùng bạn cùng phòng của cậu, nhất là còn sau khi cả hai xác nhận tình cảm. Vì vậy bữa cơm này, không biết vì sao lại trở nên có chút chính thức rồi.
Mã Yến Yến đối với việc Lục Tri Phi cứ như thế bị bắt cóc đi còn hơi canh cánh trong lòng, suốt bữa ăn liên tục nâng lý với Thương Tứ. Chỉ là cái tửu lượng kia của cậu thực sự khiến cho người ta không dám khen tặng, mới uống được vài ly đã lôi kéo cánh tay Lục Tri Phi, ngữ điệu hệt như mẹ già đau lòng con gái phải gả đi, “Tri phi nhà chúng ta là một đứa hiền lành như vậy, cứ thế lại bị người ta bắt cóc rồi…”
“Mẹ, người uống say rồi.”
“Ta không có uống say!” Mã Yến Yến căng gương mặt bánh bao lên lớn tiếng phản bác, cuối cùng càng là tựa đầu lên tay Lục Tri Phi, “Con không thương ta, Tri Phi…”
Lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn qua, tàn nhẫn đẩy đầu của Mã Yến Yến ra khỏi vai Lục Tri Phi, sau đó bàn tay to kia kéo mạnh, Lục Tri Phi bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã vào lòng người đứng phía sau, cùng Mã Yến Yến tách ra một khoảng không gian.
Mã Yến Yến vươn tay, hai mắt phủ sương mù, thâm tình kêu gọi, “Con của ta!”
Thương Tứ lại cầm một ly rượu đặt vào tay Mã Yến Yến, nói: “Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
Mã Yến Yến khóc lóc quay đầu đánh về phía Đồng Gia Thụ, “Cha xấp nhỏ, nói gì đi!”
Đồng Gia Thụ đặt tay lên trán đối phương, giữ chặt, “Đừng cọ nước mũi lên người tớ.”
Phía bên kia, Lục Tri Phi ngồi thẳng người, quay đầu, “Anh nói ai là nữ nhi?”
Thương Tứ cười cười gắp một miếng thịt vào trong chén Lục Tri Phi, đánh trống lảng nói, “Ăn nhiều một chút, miễn cho mẫu thân của phu nhân nói ta khắt khe ngược đãi tức phụ.”
Lục Tri Phi đạm nhiên phản pháo, “Phải rồi, nhất định là nên như vậy, bằng không phu quân cũng đón cả mười tám người hầu từ nhà cũ đến đây để chăm sóc ta?”
“Ai nha, ta biết mà, tức phụ là đang ngại nhà ta quá nhỏ.” Thương Tứ nói, lại cầm điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm trang web bất động sản.
Lục Tri Phi ban đầu còn tưởng đối phương đang đùa, nào ngờ thấy Thương Tứ thực sự đang xem nhà liền vội vàng che màn hình của anh ta lại, “Em nói đùa thôi.”
Thương Tứ chộp tay cậu, nháy mắt mấy cái, “Yên tâm, ta hiện tại đã là người có gia thất, không có người nhà đồng ý làm sao dám dùng tiền bậy bạ?”
Lục Tri Phi liếc mắt trừng anh ta, định rút tay lại, thế nhưng Thương Tứ nắm còn rất chặt. Lòng bàn tay kề sát vào nhau, ấm đến mức lỗ tai Lục Tri Phi cũng có hơi nóng lên.
Lúc này, nữ phục vụ đưa thêm thức ăn đến, lễ phép gõ cửa, nụ cười vô cùng khéo léo. Chỉ là, ngay khi nhìn rõ tình hình trong phòng thì nụ cười lập tức cứng lại, hơn nữa bước chân rời đi cũng có chút hỗn loạn.
Lục Tri Phi cúi đầu nhìn bàn tay đang bị Thương Tứ nắm chặt của mình, lại xoay người nhìn Đồng Gia Thụ cuối cùng vẫn bị Mã Yến Yến nhào tới, còn đang trưng ra vẻ mặt không còn thiết sống.
Nữ phục vụ viên hiện tại phỏng chừng đang đi WC rửa mắt.
Cơm nước xong, Thương Tứ tiễn bọn họ đến trước ký túc xá, Đồng Gia Thụ đỡ Mã Yến Yến lên trước, Lục Tri Phi đứng trên bậc thang nhìn Thương Tứ, “Anh về đi.”
“Chỉ như vậy đã muốn đuổi ta đi?” Hai tay Thương Tứ tùy tiện cắm trong túi, bởi vì chiều cao nổi trội khiến hắn cho dù đang đứng trên mặt đất cũng là ngang ngửa với Lục Tri Phi đứng trên bậc thang.
“Ngủ ngon.” Lục Tri Phi không muốn dây dưa thêm nữa, xoay người rời đi.
Chỉ là Thương Tứ lại kéo tay cậu trở về, “Đợi một chút, ngày mai em thu thập đồ đạc lại, ta bảo Ngô Khương Khương đến đón em.”
Ngày mai trường học bắt đầu nghỉ, dịp Quốc tế lao động tổng cộng nghỉ năm ngày.
Lục Tri Phi nghe ra tầng ý tứ khác trong lời này, quay đầu, “Vậy còn anh?”
“Ta còn có việc, cần ở lại chỗ này thêm hai ngày.” Thương Tứ nói.
“Là chuyện của Liễu sinh và Trầm Thương Sinh sao?”
“Phải, bất quá em yên tâm, không có chuyện gì có thể làm khó được ta. Em chỉ cần về nhà an tâm chờ đợi, những vấn đề khác cứ để ta giải quyết, có biết không?”
Thương Tứ chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Tri Phi, giống như muốn cậu ưng thuận một hứa hẹn vô cùng trọng yếu gì đó.
Những vấn đề sẽ xuất hiện khi ở cùng Thương Tứ, Lục Tri Phi đều đã từng cân nhắc qua, nhưng so với những trắc trở không lường được đó, cậu càng sợ sẽ bỏ lỡ con yêu quái này. Vì vậy Lục Tri Phi mới lớn mật biểu lộ tâm ý, mà đến giờ cậu cuối cùng cũng hiểu được, vì sao nhóm Ngô Khương Khương luôn có thể sống vô tư vô lự như vậy.
“Anh không sợ sẽ nuôi phế em sao?”
“Chỉ cần ta hài lòng với sự tồn tại của em, ai dám nói em là phế nhân?” Ngữ điệu cuồng vọng trước sau như một, Thương Tứ còn nhướn mi: “Huống hồ, ta liền thích nuôi như vậy.”
Lục Tri Phi đè nén nụ cười gợi lên từ đáy lòng, hỏi ngược lại: “Vậy không bằng, từ nay về sau chuyện nấu cơm giao lại cho anh nhé?”
“Nếu thế Thái Bạch Thái Hắc sẽ cào chết ta.” Thương Tứ bất đắc dĩ, “Hôm nay hai tiểu quỷ đó còn tưởng em sẽ không làm đồ ngon cho bọn chúng nữa, đuổi theo ta khóc nháo suốt nữa ngày, thiếu chút nữa đã khóc thành hai con cá mặn.”
Lục Tri Phi vừa nhớ đến hai bé mập liền buồn cười, lúc này Thương Tứ lại buông tay cậu, nói, “Vào đi thôi.”
“Được, anh đi đường cẩn thận.” Lúc này Lục Tri Phi mới xoay người đi vào. Đợi thân ảnh của thiếu niên khuất khỏi tầm nhìn Thương Tứ mới chậm rãi rời khỏi trường học.
Tối nay ánh sao lấp lánh, khí trời cực tốt.
–
Ngày hôm sau, đúng bảy giờ tối, máy bay đáp xuống Thượng Hải.
Lục Tri Phi kéo hành lý ra xếp hàng ra ngoài, dây kéo phía trên hành lý giật giật, để lộ một đường nhỏ, Thái Bạch Thái Hắc lặng lẽ để lộ nửa cái đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đã tới chưa? Đã tới chưa?”
Nam Anh đeo kính râm đi bên cạnh, mỉm cười, “Sắp rồi.”
Rất nhanh, Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều cũng dẫn theo Sùng Minh đến họp mặt. Lúc Tiểu Kiều làm thủ tục vẫn luôn trưng ra bộ mặt chù ụ, nguyên nhân là vì Thái Bạch Thái Hắc lợi dụng hình thể nhỏ bé của mình thành công lén lút qua cửa an ninh, chỉ là Sùng Minh sau khi được Nam Anh điều trị thì tình trạng càng lúc càng tốt, hình thể theo đó bắt đầu phát triển, hiện tại không sai biệt lắm đã là một con chó săn cỡ lớn uy vũ. Thế nên không cách nào lén lút qua cửa an ninh, đành phải xem như thú cưng gửi theo đường động vật.
Vì vậy, Tiểu Kiều vô cùng bất mãn, chỉ là Sùng Minh lại rất phối hợp, lúc này còn nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Tiểu Kiều, hòng giúp cậu nguôi giận.
“Được rồi, chúng ta đi tiếp như thế nào?” Ngô Khương Khương cầm một cái quạt lớn không ngừng phe phẩy, nhìn dòng người đông đúc như nước lũ xung quanh mà không khỏi hoảng sợ.
“Sẽ có người đến đón chúng ta.” Lục Tri Phi nói, cầm điện thoại ra xem giờ. Đúng lúc này cậu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười, “Đi thôi, người đã đến.”
Cả nhóm đều theo sát, chỉ thấy một bác trai tinh thần quắc thước đến nghênh đón, trên người mặc một bộ tây trang cực kỳ nghiêm cẩn, mái tóc hoa râm được xử lý gọn gàng, ánh mắt nhìn Lục Tri Phi mơ hồ mang theo nét mừng rỡ, “Thiếu gia.”
Thiếu gia? Ngô Khương Khương nhìn Lục Tri Phi, lại nhìn hai chiếc xe sang trọng đang chờ bên cạnh, bỗng nhiên phát giác bản thân vẫn còn quá non nớt.
“Bác Ngô.” Lục Tri Phi gật đầu đáp lễ, xoay người nói: “Mọi người lên xe đi.”
Từ sân bay về nhà Lục Tri Phi khoảng chừng có một giờ đường xe.
Bởi vì nhân số có hơi đông, vậy nên bác Ngô đã an bài hai chiếc xe, một trước một sau vững vàng chạy đi. Ngô Khương Khương thấy trên xe còn có tủ lạnh loại nhỏ thì hiếu kỳ vô cùng, hưng phấn sờ mó tìm hiểu, thật vất vả về đến nơi lại nhìn thấy tòa đại trạch được tường cao bao quanh, cái miệng càng là mở ra thật lâu không khép lại được.
Hình tượng của Lục Tri Phi trong lòng cô thoáng cái trở nên cao lớn thần bí, trực tiếp còn cao hơn cả Thương Tứ.
“Oa nga oa nga, sư tử bằng đá!” Ngô Khương Khương buông hành lý, chạy đến giở trò với cặp sư tử đã ngồi trước cửa lớn, trong miệng còn cảm thán, “Danh môn vọng tộc nha!”
Tiểu Kiều đứng phía sau trợn mắt, Nam Anh lại cam chịu lắc đầu, “Khương Khương, lúc nãy không phải vừa than đói bụng sao?”
“À à, đúng rồi.” Ngô Khương Khương nghe vậy liền lập tức khôi phục từ trong kích động, quay đầu nhìn ngắm dãy đèn lồng đỏ treo dọc theo bờ sông, còn có người đang đứng dưới đèn lồng, đột nhiên cảm thấy Tứ gia quả nhiên là kiếm lời lớn.
Lục Tri Phi đang đứng bên tán liễu bên bờ sông, trò chuyện cùng người ở bờ bên kia, vị đó tựa hồ là trưởng bối của cậu, thấy cậu đã trở về thì rất cao hứng, đứng cách một con sông gọi vọng qua hỏi han.
Đợi bắt chuyện xong trở vào, Lục Tri Phi nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Ngô Khương Khương, nói: “Vào nhà trước đã, từ từ tôi sẽ giới thiệu với mọi người.”
–
Cùng lúc đó, trong thư trai.
Nếu Lục Tri Phi có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện cả tòa thư trai đều không còn là bộ dạng mà cậu quen thuộc. Hồ nước trong viện đen kịt như màu mực, mà xung quanh bốn phía, cho dù là vách tường, cột trụ hay hành lang của thư trai cũng được phủ đầy văn tự.
Mực nước hiển nhiên là từ cây bút trên tay Thương Tứ nhỏ xuống, không chỉ như vậy, ngay cả bàn tay, y phục của hắn hoặc ít hoặc nhiều đều dính một chút nét mực, giống như vừa trải qua một hồi vẩy bút cuồng loạn viết chữ, cả người đều đắm chìm trong một loại khí phách phóng đãng.
Mà những chữ được viết ra cũng kế thừa ý khí của chủ nhân, đường nét như long xà bay lượn, nhiếp tâm đôạt phách.
Thương Tứ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, quăng bút, tay áo dài rộng không gió tự bay, hắc khí lượn lờ lần nữa tuôn ra từ đầu ngón tay của hắn, khiến những chữ ngang dọc xung quanh cũng bắt đầu run rẩy.
Màu mực từ từ loang ra, thoáng cái đã tràn ngập cả thư phòng.
Nếu nói cả thành Bắc Kinh đều là một tòa đại trận, như vậy thư trai chính là mắt trận trọng yếu nhất.
Mắt trận xảy ra dị động, như vậy thiên địa nguyên khí trong tòa đại trận này cũng sẽ theo đó xáo trộn.
Người thường vẫn cứ đi trên đường phố của bọn họ, vui cười, tức giận, yêu đương, quát mắng, tới tới lui lui… cho dù mây bay trên trời hay một mảnh lá rụng xuống đất cũng chỉ là sự biến hóa bé nhỏ của thiên nhiên.
Thế nhưng đối với những yêu quái trong trận, ai nấy đều không tự chủ được ngẩng đầu, cảm giác một tia không ổn.
Chồn yêu vừa dỗ đám con trong ổ đi ngủ, cảm ứng được biến hóa của thiên địa, vội vàng mở cửa ra nhìn.
Thiếu niên mới lớn đứng trên ban công, cảm thụ tiếng nức nở trong gió, vội vàng che kín một con mắt, cậu dùng con mắt còn lại nhìn thế giới, giữa bóng đêm lay động, tựa hồ còn có một khí tức khác du tẩu.
Cái hướng kia…
Cậu hớt hãi chạy vào nhà, đem một lá bùa dán lên cửa sổ, sau đó lôi từ dưới gầm giường ra một cái rương gỗ đàn cũ kỹ, mở ra, tìm kiếm một quyển bút ký đã phiếm vàng.
Nhanh chóng lật tìm, rất nhanh, cậu tìm được một đoạn ghi chú, nghiền ngẫm đọc lên từng chữ.
“Năm 1900, tháng bảy, quỷ môn khai. Khi ấy có ác quỷ phá giới mà ra, tác loạn trong kinh. Tổ phụ lo ngại ác quỷ gây họa, lập tức cầm kính xông lên trước. Quả nhiên yêu vật quấy phá khiến thiên địa dị động, trong thành đại loạn. Hao tổn cả đêm chung quy cũng yên lặng, trong đó có nhiều việc vô pháp ghi chép lại, nhưng có một chuyện nhất định phải báo cho hậu nhân. Đại diễn chi số có năm mươi, sở dùng bốn mươi thêm chín, trong Tứ cửu thành có một tòa đại trận, trong tâm trận có một cửa hàng treo danh Yêu quái thư trai. Mặc giả, hắc dã. Trai chủ danh gọi Thương Tứ, húy chi Đại ma vương, chấp chưởng thiên địa văn tự, thống suốt yêu nhân lưỡng giới. Chẳng ai hiểu rõ là từ đâu đến, càng không hay chân thân là gì… Kỳ dạ như thế, trận tâm khai mở, Ma vương xuất đầu, còn gọi —— dạ tuần.”[1]
Đọc đến đây, thiếu niên nhịn không được nhìn ra cửa sổ, đồng tử trong mắt lấp lánh u quang trong đêm tối rọi thẳng vào một điểm trong thành, giống như thực sự thấy được gì đó.
Cùng lúc, vô số đạo thanh âm vang lên khắp các ngõ ngách, nghi hoặc, ngạc nhiên hoặc là phì phò thở dốc.
“Đây là… Thương Tứ?”
“ĐMM, hắn không phải đã ngủ suốt trăm năm rồi sao, thế nào lại ngoi lên rồi! Người đâu, mau đóng cửa cho ta!”
“Đều an phận một chút, an phận một chút, đừng để bị Đại ma vương theo dõi!”
“Ngày tháng chó gặm! Ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì hay không, vì sao ta lại biến thành nguyên hình không thể trở lại! Bạn gái còn đang ở trên giường, lẽ nào ta cứ phải trốn trong WC cả đêm sao?!”
…
Ngay khi ấy, một người đàn ông cầm túi nhựa vừa bước ra từ chuỗi cửa hàng Lawson[2] cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn, cảm giác thấy một tia nguy hiểm. Bất chợt áo của hắn bị người ta kéo một chút, một giọng nói vốn nên ngọt ngào lại bị cứng rắn giả thành chính chắn già dặn vang lên, “Ngươi có mua bánh trung thu kem lạnh không? Mau cho ta một cái!”
Người đàn ông cúi đầu nhìn nha đầu tóc búi rất đáng yêu bên cạnh, vươn tay nhéo nhéo búi tóc trên đỉnh đầu bé, bế lên, “Chúng ta trước cần tránh né một chút đã.”
“Vì sao!” Cô bé trừng mắt, “Ngươi mau thả ta xuống!”
“Đừng nhúc nhích, còn giãy nữa Đại ma vương sẽ đến bắt ngươi.”
———-
1/ Đây là một đoạn cổ văn, Mèo không dám chắc đã edit đúng 100% nên chỉ có thể paste nguyên văn ra đây nhờ cao nhân giúp đỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]