Thương Tứ thực sự đang rất phiền não.
Phương diện thứ nhất chính là, Lục Tri Phi không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều đến thư trai điểm danh, Thương Tứ cũng không thể thực sự hạ ngoan tâm đá người ra ngoài. Huống hồ, Lục Tri Phi còn được những người khác trong thư trai che chở.
Mà một phương diện khác chính là, hai bé mập mỗi ngày đều quấn lấy chân hắn làm nũng, nói “Muốn Lục Lục, muốn Lục Lục mà!”, Ngô Khương Khương cũng tràn đầy khí thế bà mối, người duy nhất còn bình tĩnh một chút chính là Tiểu Kiều, chỉ là mỗi lần nhìn đến đối phương cũng giống như đang nói: ‘Chuyện của các ngươi ta ân chuẩn, mau khấu đầu tạ ơn đi thôi’.
Vì vậy Thương Tứ liền đi tìm Nam Anh uống rượu, chỗ Nam Anh rốt cục cũng không còn ai nhắc đến chuyện của Lục Tri Phi. Chỉ là lại vừa vặn thời điểm xuân về hoa nở, Nam Anh dựa vào cửa sổ nhìn hoa ngoài đình viện, đột nhiên có chút nhớ nhà.
“Đã nhiều năm chưa trở về xem lại, cũng không biết bên kia hiện tại là bộ dáng gì.”
“Muốn trở về nhìn sao?” Thương Tứ hỏi.
“Tứ gia mang ta đi?”
Thương Tứ dốc hết chung rượu, nói: “Lúc này thiên khí sinh động, là cơ hội tốt để đạp thanh. Huống hồ vào mùa này ước chừng là thời điểm Giang Nam đẹp mắt nhất, đi xem cũng không sai.”
Gương mặt của Nam Anh khó được toát ra một tia nhảy nhót, “Thật tốt quá, cũng đã sắp đến ngày một tháng năm rồi, Tri Phi nói không chừng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945001/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.