Trương Uẩn Chi còn nhớ rõ, năm 1928, thu hải đường trong sân nở hoa rực rỡ.
Bởi vì người kia thích hoa, vì vậy hắn đã đích thân trồng đầy hoa dưới mái hiên, bên cạnh xích đu và ở khắp các bệ cửa sổ. Đào đất trồng hoa suốt nửa ngày không khỏi nhàm chán, vì vậy hắn lại bỏ cái xẻng xuống, đứng dậy tựa vào bệ cửa xem người trong phòng viết chữ.
Người kia mặc trường sam nguyệt sắc, bàn tay cầm bút lông cừu lộ ra nửa đoạn cổ tay trắng nõn. Ánh sáng mặt trời rọi vào mảnh giấy tuyên thành bị cái bóng của hắn che đi phân nửa, người nọ giương mắt nhìn lên, mỉm cười, sau đó bút lông cừu lướt nhẹ, mực nước chậm rãi khai ra từng đóa hoa thật nhỏ trên nền giấy.
Người kia viết: Thông cảm nhau, hiểu lòng nhau, mới thấy tưởng nhớ sâu.[1]
Đây không phải là《 Tố trung tình》 sao? Tiểu mỹ nhân nhà hắn mỗi khi nhắc đến tình ý vẫn luôn uyển chuyển như vậy. Nhưng mà hắn lại rất hài lòng, lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy mặt của người kia bị ánh nắng rọi vào mơ hồ không nhìn rõ.
Người nọ… là ai?
Ta hẳn phải nhớ rõ y, ta còn nhớ y quan trọng với ta đến bực nào, tnh vì sao ta chung quy vẫn không thấy rõ được, không nhớ rõ được? Vì sao?
Trương Uẩn Chi đã mê man, đã bàng hoàng, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một cánh cửa lớn mở rộng trước mặt mình, từ phía bên kia lộ ra ánh sáng nhàn nhạt tường hòa yên lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1944993/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.